BẮN TƯỢNG MẸ
Bác sĩ Fabsa thuộc miền Pyrenées nước Pháp thuật lại câu chuyện sau đây :
Một hôm bác sĩ thấy một người đến phòng mạch, chân bị đạn, vết thương để lâu thành giòi bọ hôi hám. Bác sĩ cho thuốc diệt hết giòi mà không sao diệt hết nổi, thuốc thang lâu ngày bệnh không giảm. Nạn nhân xin tôi không uống thuốc nữa và nói:
-Tôi sẽ chịu thế này cho đến chết !
Bỡ ngỡ vì vết thương kỳ lạ chưa hề gặp nơi bệnh nhân nào, bác sĩ hỏi căn do. Mãi đến lần hỏi thứ 20 nạn nhân mới thú :
" Lúc tôi được 20 tuổi gặp khi người Pháp loạn lạc ; bên trong quân cách mạng nổi dậy, bên ngoài thì ngoại bang liên minh đánh chiếm. Tôi được gọi nhập ngũ xung vào toán quân đi đánh Tây Ban Nha. Xóm tôi có 3 tên nhập ngũ cùng lúc, anh Thoma, anh Phanxicô và tôi. Chúng tôi sống vô tín ngưỡng, vô tôn giáo, y như ba tên quỷ.
Lên đường ra trận đến một làng miền núi gặp một tượng Đức Mẹ được dân làng sùng kính, quân của cách mạng đã xé nhiều ảnh, phá đổ quá nhiều nhà thờ, nhưng với tượng này họ vẫn kính nể không chạm tới.
Để tỏ ra mình là nhà cách mạng hơn hết, một trong ba tên nói mấy lời phạm thương, rồi Thoma sẵn súng cầm tay đề nghị bắn tượng Đức Mẹ. Phaxicô cười đồng ý. Còn tôi run sợ nhưng không dám can ngăn, sợ họ cho là nhát đảm kém cách mạng. Mà quả thật họ đã cho tôi là chưa dứt khoát tư tưởng. Rồi Thoma nạp đạn nhắm đầu tượng mà bắn. Viên đạn trúng ngay trán Đức Mẹ, Phanxicô bồi thêm một phát trúng ngực, xong hai tên bảo tôi :
Bây giờ đến lượt mày . Bắn đi !
Tôi ngần ngừ do dự, nhưng cũng nhắm mắt nghe theo và bắn nhằm chân tượng Đức Mẹ. Sau khi thi hành việc dã man phạm thượng đó, chúng tôi sửa soạn lên đường thì một bà lão nói với chúng tôi :
Các ông đi trận, những việc làm dã man vừa rồi sẽ đem lại cho các ông những hậu quả không tốt !.
Nghe câu nói đó, Thoma đỏ mặt và đe dọa còn tôi rất hối tiếc về việc đã làm, còn Phanxicô thì bình chân như vại.
Chiều đến chúng tôi ra trận giao chiến. Qua một trận lưu huyết ác liệt quân giặc bị tán loạn, vị chỉ huy không cho chúng tôi đuổi theo tàn quân địch. Bỗng lúc đó một tiếng nổ long trời lở đất không biết từ đâu bay tới chúng tôi. Thoma quay lại nhìn thì bị đạn quật ngã chết lập tức. Phaxicô chạy lại xem, thấy đạn trúng ngay trán Thoma giữa hai mắt chính nơi anh đã bắn tượng Đức Mẹ trước. Mọi người sợ hãi.
Lúc trở về đồn, Phanxicô thở vắn than dài, tôi khuyên anh đọc kinh, anh im lặng thở không nói gì hết.
Hôm sau giặc bao vây đánh chúng tôi, Phaxicô nói với tôi : "Hôm nay đến lượt tao"
Phúc cho mày đã không chủ tâm bắn tượng. Lần này chúng tôi bị đẩy lui, không ai bị thương, song bỗng có một tiếng nổ từ màn Tây Ban Nha, Phanxicô bị đạn và ngã gục, viên đạn xuyên qua ngực anh. Anh nằm sỗng sượt trên đất, anh phì phào trong hơi thở xin rước linh mục đến, nhưng lính bĩu môi không chấp thuận và tìm đâu ra linh mục ở chỗ này. Phanxixô tắt thở, lính để mặc anh nằm đó, rồi rút đi hết.
Tôi càng thêm lo sợ, và đoán chắc sẽ đến lượt tôi, nên tôi lo gặp linh mục để xưng tội. Nhưng hên cho tôi, mọi việc trôi qua tốt đẹp. Sau chiến tranh tôi được giải ngũ thăng cấp, liền quên hết mọi chuyện quá khứ đầy đe tối kia.Một hôm được nghỉ phép về quê, lúc đi qua làng có tượng Đức Mẹ bị bắn, tôi lại nhớ đến chuyện cũ, bỗng nhiên một tiếng nổ không biết từ đâu lại bắn vào chính chân tôi, nơi mà tôi đã bắn tượng Mẹ. Thế là mọi sự xảy ra đúng như lời bà lão nói trước."
Catholic World
|