Thức tỉnh chờ đón cuộc sống thật
Ai trong chúng ta cũng công nhận cuộc
sống của con người trên trần gian này chỉ là
tạm bợ và chóng qua. Dù muốn dù không một ngày nào
đó tất cả con người chúng ta cũng phải
lìa bỏ cuộc sống trần gian này. Cho dù người
ta có giàu sang hay nghèo khó, sinh sống nơi thành thị hay
vùng thôn quê hẻo lành, có quyền cao chức trọng hay
chẳng có địa vị nào trong xã hội thì tất
cả đều phải chấp nhận sự thật này.
Sự thật là sau cuộc sống tạm
bợ này chúng ta sẽ còn có một cuộc sống
thật bền vững và chắc chắn nếu chúng ta
biết sống thức tỉnh.
Tuần trước Chúa Giêsu đã nhắc
nhở chúng ta: "Anh em phải coi chừng, phải
giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì
dư giả mà mạng sống con người
được bảo đảm nhờ của cải
đâu." (Lc 12, 15). Vì con người
chúng ta thường dễ bị cám dỗ để
gắn bó quá nhiều với những gì thuộc thế
giới này - vào của cải vật chất. Thế nhưng, những của cải vật
chất đó không thể bảo đảm cho chúng ta
cuộc sống thật mai sau.
Cũng trong những lời nhắc nhở
đó, hôm nay Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta hãy sống thức
tỉnh như thái độ của người
đầy tớ luôn trong tư thế sẵn sàng chờ
đón chủ đi ăn cưới
về. "Anh em hãy thắt lưng cho
gọn, thắp đèn cho sẵn. Hãy làm như
những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi
chủ vừa về tới và gõ cửa, là mở ngay. Khi chủ về mà thấy những đầy
tớ ấy đang tỉnh thức, thì thật là phúc cho
họ. (Lc 12, 35 - 37)
Mỗi người chúng ta
từ Thiên Chúa mà đến. Vì "lá
rụng về cội" nên chúng ta đ ược kêu
mời sống làm sao để được trở
về với Thiên Chúa là Cha yêu thương. Trở
về với Thiên Chúa để được
hưởng lại cuộc sống thật do tội nguyên
tổ đã đánh mất. Điều đáng nói là không
biết ngày giờ nào hay lúc nào Chúa mời gọi chúng ta
trở về.
Nếu thật sự tin vào cuộc sống
thật sau cuộc sống tạm bợ này chúng ta sẽ
sống rất tích cực và lạc quan. Ngược
lại, chắc hẳn chúng ta sẽ sống rất uể
oải và không chút hy vọng gì vào tương lai. Nếu như vậy thì cuộc sống của
chúng ta sẽ trở nên hết sức vô nghĩa, chẳng
có giá trị gì.
Như vậy, sống thức
tỉnh trong hy vọng vào cuộc sống thật mời
gọi chúng ta phó thác trọn vẹn đời ta cho Chúa.
Phó thác trọn vẹn cho Chúa bằng cách
gắn bó với Người qua việc siêng năng lãnh
nhận các Bí tích. Đồng thời, hằng ngày
chúng ta biết chu toàn tốt bổn
phận của mình - bổn phận trong gia đình, trong
Giáo hội hay ngoài xã hội.
|