Ngày mai không bao giờ
đến – Thiên Phúc
(Trích dẫn
từ ‘Như Thầy Đã Yêu’)
Tại chùa Tô Châu, có một nhà sư tên
Viên Thủ Trung, tu hành đắc đạo, nhà sư
thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi,
một cái quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài
độ 5 tấc, có một cái nắp mở ra đóng vào
được.
Khách đến chơi trông thấy
cười nhạo nói rằng:
-
Ngài chế ra cái này dùng để làm gì?
Nhà sư trả lời:
-
Người ta sống tất có
chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm
lạ, người đời ai cũng chỉ biết phú
quí, công danh, tài sắc, thị hiếu, lo buồn, vất
vả suốt đời chẳng biết đến cái
chết là gì… Mỗi khi có việc không vừa ý, tôi cầm
lấy quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy
được yên tâm trong tâm hồn ngay.
Thật
là hiếm, những con người luôn ngẫm suy về
cái chết của chính mình, và còn hiếm hơn nữa,
những con người xem cái chết như người
bạn đồng hành, giúp họ vượt qua những
nỗi chán chường trong cuộc sống như nhà
sư Viên Thủ Trung trong câu chuyện trên đây. Phần
nhiều, người ta bôn ba để kiếm sống,
họ lo thu tích cho nhiều của cải, vội vã
thụ hưởng những thú vui trần tục, họ
sống như thể sẽ không bao giờ phải
chết.
Tin
Mừng hôm nay nhắc họ hãy “tỉnh thức và sẵn sàng”.
Tỉnh thức như người đầy tớ trung
tín đợi chủ về, như người khôn ngoan
canh chừng tên đạo tặc; sẵn sàng như
người quản lý khôn ngoan biết làm theo ý chủ.
·
Tỉnh
thức không phải là không
ngủ, mà là ngủ trong thức tỉnh.
·
Tỉnh
thức không phải là ngồi
không mà chờ đợi, nhưng
vẫn làm theo ý chủ trong
khi đợi chờ.
·
Tỉnh
thức không phải là nôn nao
sốt ruột, mà lắng nghe tiếng gõ cửa với đèn sáng trong tay.
Chính
khi nhận ra mình đang mê muội, tức là lúc bắt
đầu tỉnh thức. Các thánh thường nhận
mình mỏng dòn yếu đuối, nên các ngài luôn tỉnh
thức và sẵn sàng.
Có
một điều làm cho người ta rất đỗi
hoang mang, là Chúa sẽ đến thật bất ngờ: “Vì
chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ
đến” (Lc 12,40). Người sẽ đến “bất
ngờ như kẻ trộm”. Kẻ trộm đến không
bao giờ gửi thư báo trước, vì vũ khí của
anh ta là sự bất ngờ. Chúa không có ý chơi xấu
chúng ta, cũng không lợi dụng lúc chúng ta lơ là thì
Người đến. Thật ra, Chúa chỉ nhắc
nhở chúng ta hãy luôn tỉnh thức. Đừng miệt
mài trong cõi đời tạm mà quên đi cõi phúc
trường sinh. Đừng mê mải thú vui trần gian mà
quên đi hạnh phúc Nước Trời.
Nói
cho cùng, việc Chúa đến bất ngờ là một
biến cố vui mừng chứ đâu phải là bất
hạnh. Chỉ bất hạnh cho những kẻ không khôn
ngoan, không tỉnh thức, không trung thành với bổn
phận. Còn đối với những ai tỉnh thức
và trung thành thì việc Chúa đến bất ngờ lại
là một ‘bất ngờ thú vị’.
Chẳng
ai biết Chúa hẹn mình ở đâu, trong biến cố
nào, nhưng chắc chắn cuộc hẹn phải có.
Chẳng ai biết giờ chết của mình lúc nào,
nhưng chắc chắn giờ ấy sẽ đến.
Chỉ sợ chúng ta có một ảo tưởng hết
sức nguy hiểm này, đó là nghĩ rằng mình vẫn
còn thời gian. Cái ngày kinh hoàng nhất của một
đời người là mình tưởng còn ‘ngày mai’
để chuẩn bị, nhưng lại phải
đối diện với một thực tế rất
đỗi phũ phàng là “ngày mai” ấy không bao giờ
đến.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con trở nên
những đầy tớ trung tín và khôn ngoan của Chúa.
Xin nhắc chúng con luôn tỉnh thức
và sẵn sàng, để chúng con không phải bàng hoàng khi Chúa
bất ngờ đến gõ cửa. Amen.
|