Chuyện biết rồi vẫn cứ nói
(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Văn
Nghĩa)
Tiền, bạc, của cải, một
đề tài mà tín hữu Kitô dường như nghe đã
quá nhiều. Oái ăm thay, những người
thường lên giọng về đề tài của
cải, tiền bạc thì hầu như ít bị chi
phối bởi đồng tiền bát gạo kiểu
cảnh “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” hay
‘dãi dầm mưa nắng’ để có cái lót dạ và sinh
hoạt cho bản thân và gia đình.
Cuộc đời thật lắm
điều trớ trêu. Chuyện nghịch lý như không còn
là chuyện lý thuyết. Người hô hào “vô sản” thì
của tiền hằng hà vô số. Người cam kết
sống khó nghèo thì thật khó mà nghèo. Người chủ
trương duy vật thì rất chi là chủ quan, duy ý chí,
lại còn mê tín đủ điều. Người mong
được rỗi linh hồn thì quá lo lắng
chuyện nhà cửa, tiện nghi vật chất, cơ
sở…
Dù nghịch lý hay trớ trêu, thì chúng ta cũng phải
đối diện với Lời hằng sống truy
vấn chúng ta về thái độ của chúng ta với
của cải, bạc tiền.
Ngài Côhêlét lớn
tiếng: “Phù vân trên mọi phù vân, tất cả đều
là phù vân”(x.Gv 1,2). Của cải, bạc tiền thảy
đều chóng qua như gió thổi, như mây nổi,
như chim bay. Thưa Ngài Côhêlét: Phù vân đây, chóng qua
đấy, nhưng cuộc đời này không thể
thiếu gió, vắng mây. Hễ bắt tay làm việc gì, dù
lớn nhỏ, dù xây Nhà Thờ, nhà xứ hay lo cho con cái
sắp vào niên học mới… thì thảy đều
phải bước qua ngưỡng cửa “đầu tiên”
là “tiền đâu?” Phù vân mà rất thân thiết, vì
đồng tiền dính liền khúc ruột.
Thánh Tông đồ dân ngoại nói với tín
hữu Côlôxê rằng hãy hướng lòng trí đến
những gì thuộc về thượng giới và
đừng chú tâm đến những gì thuộc về
hạ giới. Thưa thánh nhân: “đói thì đầu
gối phải bò”; “có thực mới vực
được đạo”… Đôi tay ngài đã không
từng sần sùi, chai sạm với nghề dệt
lều vải đấy ư? Và ngài đã không từng
kết án những người lười biếng, không
chịu lao động đấy sao?
Quả thật vẫn có đủ
đầy những luận lý để bào chữa cho thái
độ sống quyến luyến với của cải
vật chất. Dĩ nhiên chẳng ai dám to gan nói xóc, nói
xỉa ngài Côhêlét hay thánh Tông đồ dân ngoại, nhưng
vẫn có đó những lời nói cạnh, nói khía
đến các “đấng bậc làm thầy” trong Giáo
Hội. Các ngài đâu có lo bữa mai chạy bữa hôm
như chúng mình. Các ngài đâu có quặn thắt khi con cái
ốm đau hay phải chịu cái cảnh nợ nần
chồng chất. Thế nhưng dù có biện bạch cách
này cách khác thì chúng ta cũng phải chân nhận sự cám
dỗ của đồng tiền và sức mạnh của
vật chất. Chúng có thể huỷ hoại hạnh phúc
chúng ta ngay trong cuộc đời này và có thể làm nguy
hại hạnh phúc vĩnh cửu. Trong thực tiển, dù
lắm khi sức mạnh của đồng tiền
như “là tiên là phật, là sức bật của tuổi
trẻ, là sức khoẻ
của tuổi già, là cái đà của danh vọng…”,
nhưng chính Chúa Kitô đã từng minh định: Không
được làm tôi hai chủ. Không được
vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của (x.Mt
6,24). Và Người còn cảnh tỉnh chúng ta rằng
người giàu có vào Nước Trời khó hơn cả
con lạc đà chui qua lỗ kim (x.Mt 19,24).
Của cải, tiền bạc tự nó không
xấu mà trái lại là tốt đẹp vì đều do
Thiên Chúa dựng nên. Thế nhưng cần phân biệt
những cái tốt mang tính giới hạn, vì nó chỉ là
phương tiện chứ không phải là cùng đích. “Anh
em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi
thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng
sống con người được bảo đảm
nhờ của cải đâu”(Lc 12,15). Và cũng chắc
chắn rằng không phải nhờ của tiền dư
giả mà hạnh phúc vĩnh cửu được bảo
đảm. Theo thánh Phaolô thì tham lam là một hình thức
thờ ngẫu tượng. Ngẫu tượng chỉ có
thể dẫn chúng ta đến chỗ diệt vong. Xin
đừng quên tham lam là mối tội thừ hai trong
“bảy mối tội đầu”.
Thiên Chúa không hề chỉ dạy chúng ta xem
thường của cải vật chất và cũng
chẳng bảo chúng ta khinh rẻ các tiện nghi vật
chất. Người đã minh nhiên truyền lệnh cho
chúng ta lao tác không chỉ để có cái sinh nhai mà còn
để có điều kiện phát triển và hoàn
thiện đúng phận người, loài thọ tạo cao
cả nhất trong các loài hữu hình Người đã
dựng nên, vốn là hình ảnh của Người (x.St
1,27). Vấn đề đặt ra là chúng ta cần tìm
kiếm vật chất, của tiền với mục
đích gì? Điều đáng trách của người phú
hộ trong câu chuyện dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể đó là
đã không biết trả lời câu hỏi: “Nội đêm
nay, người ta sẽ đòi lại mạng
ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó
sẽ về tay ai?”(Lc 12,20).
Cái “ngốc”của người phú hộ là
khi ra sức thu tích của cải mà “không biết làm giàu
trước mặt Thiên Chúa”. Nếu giả như viên phú
hộ trả lời rằng của cải của con
sẽ để lại cho con cháu hầu giúp chúng có
điều kiện phát triển hoặc để phần
nào đó giúp cho người bất hạnh thoát cảnh
nghèo khổ thì có lẽ ông ta chẳng bị nguyền
rủa là “đồ ngốc”.
Làm giàu truớc mặt Thiên Chúa chính là
chiếc chìa khoá giúp chúng ta thoát ra khỏi sự tham lam
vị kỷ. Hạn từ giàu khiến chúng ta liên
tưởng đến sự phong phú, đến tình
trạng được có nhiều hơn. Ai là
người giàu có trước mặt Thiên Chúa? Không chút
ngại ngần, xin thưa đó là người có tấm
lòng quảng đại, vị tha. Vẫn từng có đó
những con người lắm tiền, nhiều của
cải mà con tim luôn rộng mở, tấm lòng rất
quảng đại, vì Danh Chúa, vì hạnh phúc của
đồng loại như ông Tôbia, hoặc như bà Gioanna,
vợ ông Khuda, bà Sudana và nhiều bà khác mà tin mừng Luca ghi
lại (x.Lc 8,3). Tuy nhiên, sự cám dỗ của vật
chất cũng đã và đang làm nhiều người
băng hoại. Cha ông chúng ta vốn cảm nghiệm
rằng khi của tiền càng phình ra thì con tim thường
bị bó hẹp lại. Biết bao nghĩa tình mẹ cha
con cái, bao nghĩa tình huynh đệ đã nhạt nhoà,
đổ vỡ chỉ vì chút của tiền, chút lợi
lộc đang nhan nhãn trước mắt chúng ta đây
đó.
Để nên giàu có ở đời này thì
hoạ hiếm mới có chuyện đột xuất
như trúng số độc đắc mà thường là
do quá trình kinh doanh, tích luỷ có mục tiêu, có phương
pháp và biện pháp thích hợp, hữu hiệu. Cũng
vậy, để nên giàu có trước mặt Thiên Chúa,
tức là ngày càng biết sống quảng đại,
vị tha, vì Danh Chúa và vì hạnh phúc đồng loại thì
không gì hơn hãy tìm phương thế và biện pháp
để mở rộng tấm lòng của mình. Một kinh
nghiệm sống từng được chia sẻ như
sau: một giáo dân thú nhận rằng mình rất ngại
ngần với chuyện “làm phúc, bố thí” cho người
ăn xin. Tìm cặn kẻ nguyên cớ mới vỡ lẽ
đó là vì trong túi anh ta thường chỉ có những
tờ bạc mệnh giá lớn (50 hay 100 ngàn đồng
trở lên). Sau khi được mách bảo rằng hãy luôn
để trong túi một số “tiền lẻ”, thì anh
ta đã tập được thói quen tốt là làm phúc
bố thí cho người nghèo. Sau một vài lần sống
theo lời khuyên rằng thỉnh thoảng làm một hành vi
quảng đại gấp ba, gấp bốn, thậm chí
gấp mười sự tính toán của bản thân, thì
tấm lòng của anh ấy đã rộng thêm và như
đã vượt qua một mức nào đó. Và chẳng
biết tự bao giờ, chuyện lấn cấn khi “làm
phúc bố thí” cho người nghèo vốn có trước
đây như biến mất. Một nhân đức (thói
quen tốt) đã hình thành. Không biết ở mức độ
nào nhưng anh ta đang làm giàu trước mặt Thiên Chúa.
|