Cầu xin hay cầu
nguyện?
(Trích trong
‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Một buổi sáng kia,
một cô giáo dạy vườn trẻ chưng một bình
hoa thuỷ tiên thật đẹp trên
chiếc bàn đặt ở giữa phòng. Khi các em bé
nhỏ thơ ngây tung tăng tiến vào
phòng học, có một em tròn xoe đôi mắt nhìn ngắm
những cánh hoa màu vàng lợt và em nói với cô giáo:
“Thưa cô, có phải Chúa đã làm ra
những bông hoa nầy không cô? Em muốn
gọi điện thoại để cám ơn Chúa đã
cho chúng ta những cánh hoa đẹp như thế nầy!”
Nếu đất với trời
được nối kết với nhau bằng dây
điện thoại, thiết nghĩ Thiên Chúa sẽ
phải đặt ra hai đường dây: một
đường dây cho những lời cầu xin và một
đường dây dành cho những lời cám ơn. Và
người ta sẽ thấy một đường
điện thoại luôn luôn bận rộn, trong khi
đường dây kia thỉnh thoảng
mới được dùng đến, như một
chuyện ngụ ngôn kia thuật lại như sau:
Hai thiên thần được sai
xuống trần gian, mỗi vị mang theo
một chiếc giỏ. Họ chia tay nhau để đi
khắp hang cùng ngõ hẻm, đến nhà các người
giàu có cũng như nhà những người nghèo khổ,
thăm các trẻ em cầu nguyện tại tư gia
cũng như tất cả nam phụ lão ấu cầu
nguyện tại các nhà thờ.
Sau một thời gian, hai thiên thần
gặp nhau đúng thời điểm đã hẹn
để trở về trời. Chiếc giỏ của
một thiên thần nặng như chì, còn chiếc giỏ
của thiên thần kia có vẻ như
đựng toàn bông gòn.
-
“Ông mang gì mà nặng nề thế?”, một thiên thần hỏi.
Thiên thần mang giỏ nặng trả
lời:
-
“Tôi được sai đến
để thu nhận tất cả những lời cầu
xin của nhân loại.
Còn ông, cái giỏ của ông xem ra nhẹ
nhàng thế?”
-
“À, tôi được sai đến
để góp nhặt những lời thiên hạ cám ơn
Chúa vì những ơn lành Ngài luôn ban cho họ”.
Thì ra, chiếc giỏ thu
nhận lời cầu xin luôn nặng hơn chiếc
giỏ thu nhận lời cám ơn. Cũng thế,
đường dây điện thoại để xin ơn
thì luôn bận rộn, còn đường dây để cám
ơn thì không mấy khi có người gọi.
Phải, thưa anh chị em,
thường thì chúng ta chỉ biết cầu xin hơn là
cầu nguyện. Bởi
vì cầu nguyện luôn bao gồm cả lời chúc tụng
tôn vinh và cảm tạ tri ân Thiên Chúa. Hôm nay, Chúa dạy chúng ta cầu nguyện. Cầu
nguyện là thưa chuyện với Chúa như con cái nói
chuyện với cha mẹ. Cầu nguyện
chủ yếu là một cuộc gặp gỡ, tiếp xúc,
kết hiệp thân tình với Thiên Chúa.
Chính Chúa Giêsu khi còn sống ở
trần gian cũng đã cầu nguyện, và Ngài đã
dạy các môn đệ phải cầu nguyện luôn. Cũng chính Ngài đã
đưa ra một “kinh nghiệm mẫu” mà chúng ta gọi
là “Kinh Lạy Cha” – đúng hơn là “Kinh nguyện của
Chúa” để cho chúng ta biết phải cầu xin những
điều gì và cầu nguyện như thế nào.
Vậy chúng ta phải cầu xin
những điều gì?
Nói một cách vắn gọn, chúng ta
phải cầu xin những gì phù hợp với ý muốn
của Thiên Chúa. Ý
muốn của Thiên Chúa trước hết là cho mọi
người nhận biết Ngài là Cha của tất cả
mọi người, và trong Ngài, tất cả mọi
người đều nhận ra nhau là anh em. Những gì là chia rẽ, hận thù, bóc lột, chém
giết nhau đều đi ngược lại ý muốn
của Cha trên trời. Bởi vì, làm sao có thể
mở miệng gọi Thiên Chúa là Cha của chúng ta
được khi chúng ta không muốn yêu thương
người khác như anh chị em của mình; và ngược
lại, khi chúng ta không nhìn nhận có một Cha chung của
chúng ta ở trên trời: “Lạy Cha, con là Đấng
ngự trên trời”.
Ý muốn của Thiên Chúa còn là “cho chúng ta
hôm nay lương thực hằng ngày”, có nghĩa là Thiên
Chúa muốn cho mọi người trên trái đất, không phân biệt chủng
tộc, màu sau, tiếng nói đều có đủ cơm
ăn áo mặc, cũng như được hưởng
tiện nghi của nền văn minh hiện đại,
chứ không phải chỉ một số rất ít
người chiếm hữu hết tài sản trên thế
giới, đang khi đại đa số còn lại
chỉ được hưởng một phần quá
nhỏ trong cảnh lệ thuộc. Ngài cũng chẳng
muốn cho một thiểu số sống xa hoa lãng phí, trong
khi đồng loại phải thiếu nhà ở, thiếu
cơm bánh, áo quần, thuốc men; phải đói khát,
dốt nát, ăn xin, nằm đường xó chợ… Nói chung là thiếu những điều kiện
tối thiểu để sống cho ra con người.
Ý muốn của Thiên Chúa còn
là chúng ta phải tha thứ cho nhau, vì chính bản thân chúng ta cũng là kẻ có tội
cần được tha thứ. “Xin Cha tha tội cho chúng con như chúng
con cũng tha cho những người có lỗi với chúng
con”. Như vậy, cầu nguyện là đồng hoá ý muốn của mình với ý muốn
của Thiên Chúa và phải hành động để ý
muốn của Chúa được thể hiện trên
mặt đất nầy: “Xin cho ý Cha thể hiện
dưới đất cũng như trên trời”. Thế nhưng, chúng ta thường chỉ
biết cầu xin hơn là cầu nguyện, và có những
lời cầu xin hết sức vụ lợi, ích kỷ.
Chẳng hạn xin cho “trúng tuyển, trúng số, trúng mánh…”. Hoặc chúng ta chỉ nghĩ
đến Chúa khi chán nản, thất vọng, để
than thở, kể lể, như bắt Chúa phải thông
cảm những nỗi ấm ức trong lòng mình. Còn
gì vô lý và sai lầm hơn khi chúng ta cứ coi Thiên Chúa
như một “Thần Tài”, như một “thủ kho”
để xin Ngài những nhu cầu mà đúng ra, với
tự do, khối óc và hai bàn tay Chúa ban cho, chúng ta phải
tự làm lấy, tự xoay xở lấy với sự
trợ giúp của Chúa và dưới ánh mắt yêu
thương của Ngài. Nếu chỉ cầu xin bằng
môi miệng mà chẳng chịu làm gì cả, thì lời
cầu xin đó có khác gì những bùa chú, phù phép của
hạng người mê tín dị đoan: Xin cho có
lương thực hằng ngày mà mình cứ ngồi không,
hoặc nằm ngửa chờ sung rụng, thì làm sao có
lương thực được? Hoặc xin cho mọi
người được ấm no hạnh phúc, mà mình
cứ áp bức, bóc lột, làm điều bất công, hay
là cứ để cho những chuyện bất công ấy
lan tràn mà không chịu tranh đấu để đòi
hỏi công bình, đòi quyền sống của con
người, thì làm sao có ấm no, hạnh phúc, hoà
bình được? Chính vì thái độ nầy mà nhiều
khi tôn giáo bị mang tiếng là mê tín, là thuốc phiện ru ngủ dân chúng!
Vậy, thưa anh chị em, chúng ta phải
cầu xin như thế nào?
Nếu phải cầu xin thì chúng ta
phải cầu xin một cách kiên trì với một xác tín,
tin tưởng vào tình thương của Cha trên trời,
Ngài tốt lành, nhân hậu hơn cha chúng ta ở
dưới đất vô cùng. Vì người đời mà còn cho bạn bè vay
mượn khi bạn bè năn nỉ,
khuấy rầy, huống chi là Thiên Chúa. Ngài là người
Cha yêu thương mọi người, con cái, chắc
chắn sẽ ban cho ta điều chúng ta cầu xin: “Hãy
xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ thấy; hãy gõ,
sẽ mở”. Người cha nào mà không giúp đỡ con
cái khi cần thiết, không cung cấp những điều
thích hợp khi chúng đã xin. Cha là Cha nhân
từ, Ngài cũng không thể làm khác được,
nhất là chẳng bao giờ cho cái gì sinh nguy hại cho con
cái. Bởi vậy, điều chúng ta xin Thiên Chúa
phải là điều thích hợp, vì Thiên Chúa muốn ban cho
chúng ta “bánh” chứ không cho “hòn đá”; muốn ban “cá”
chứ không cho “con rắn”, muốn ban “trứng” chứ
không cho “bọ cạp”. “Hãy xin thì sẽ được”,
nhưng với điều kiện là xin những gì
thực sự giúp đời sống thêm tốt
đẹp, tìm những gì dẫn đến ơn cứu
độ, đạt đến cứu cánh tuyệt
đối của con người, đồng thời
phải kết hợp giữa sự giúp đỡ của
ơn Chúa với việc làm trong khả năng Chúa đã
ban cho mỗi người.
Cuối
cùng, ơn đặc biệt mà Chúa sẽ ban cho những ai
xin Ngài đó là Thánh Thần, vì Thánh Thần sẽ là
Đấng cầu xin trong chúng ta, bảo đảm
lời cầu xin là xác đáng, và cũng chính Ngài sẽ ban
cho chúng ta những ơn cần thiết, vì Ngài là ơn
huệ của Thiên Chúa ban cho loài người.
Anh chị em thân mến, phụng vụ
Thánh lễ là dịp tốt nhất giúp chúng ta cầu
nguyện có hiệu lực. Vì chúng ta cầu nguyện chung với cả Giáo
Hội, chúng ta cầu nguyện theo
lời Chúa truyền dạy, chúng ta cầu nguyện
nhờ công ơn vô cùng của Chúa Kitô, với Người
và trong Người. Xin cho chúng ta biết
cầu nguyện và xin Chúa nhận lời cầu xin của
chúng ta và của tất cả mọi người.
|