Sự cân bằng
Có một ông bố
đã tâm sự với thầy giáo đang dạy cho các con ông
như sau: Các con tôi mặc
dầu không còn sống với tôi nữa,
nhưng tôi vẫn yêu thương
chúng và muốn biết chúng hiện đang học hành ra sao?
Rồi ông kể cho thầy
giáo hay việc vợ và bốn
đứa con của
ông đã lìa bỏ ông
như thế nào. Ông vốn là một nhà thầu
khoán nên nhiều lúc rất bận rộn. Có ngày ông phải làm việc tới 16 tiếng đồng hồ. Ông thường xuyên vắng mặt trong gia đình,
nền dần dần những người thân yêu cũng trở
nên xa cách.
Ông buồn bã cho biết:
Tôi rất ao ước sắm sửa cho vợ con tôi mọi thứ
mà tôi từng
mơ ước. Nhưng vì quá
mải mê với công việc làm ăn, nên tôi
đã quên mất một điều mà vợ con tôi đang cần đến, đó là họ cần
một người
cha, một người
chồng để yêu thương và nâng đỡ
họ.
Từ
câu chuyện trên, chúng ta
đi vào đoạn Tin Mừng sáng hôm nay. Chủ
đích của đoạn Tin Mừng ấy là như
thế này: Chúng ta có
thể vì quá mải mê
công việc làm ăn, đến
nỗi quên mất lý do khiến chúng ta phải vất
vả như thế. Chúng ta có thể vì quá
mải mê khiếm sống đến nỗi quên mất chính mục đích của cuộc đời.
Chúng ta trang bị
những vật dụng mà đồng
tiền có thể mua sắm
được, để
rồi quên mất tất cả những gì mà đồng
tiền không thể mua sắm
được.
Đây cũng chính là sự
lầm lẫn của Martha được
ghi lại qua đoạn Tin Mừng vừa nghe. Cô quá
lăng xăng lo chuyện nấu nướng bữa ăn cho Chúa Giêsu
đến nỗi đã quên mất
rằng Chúa đến nhà cô là vì
tình thương chứ đâu phải vì bữa
ăn miễn phí.
Thực vậy con người
chúng ta gồm có hồn
và xác. Phục vụ
vật chất cho thân xác
là điều tốt. Thế nhưng con người còn có những
nhu cầu, cần đến những phục vụ thiêng liêng cho linh
hồn. Chẳng hạn, một
người bạn đến chơi không phải chỉ cần đãi đằng họ là đủ,
mà nhiều khi cần phải
lắng nghe những tâm sự để chia sẻ những
khó khăn họ gặp phải. Chính vì thế Chúa Giêsu đã
khen Maria đã chọn phần tốt nhất bởi vì cô
đã ngồi dưới chân Chúa để đón nhận những điều Ngài giảng dạy.
Còn chúng ta
thì sao? Hiện thời chúng ta đang sống
trong một thế giới rất dễ mất cân bằng,
chúng ta vì bận rộn
với công việc làm ăn, vì mải
mê tìm kiếm
tiền bạc, để rồi quân mất mục đích của đời mình, quên mất
cái nào là
ưu tiên số một trong cuộc sống, quên mất sự sáng suốt để lựa chọn, quên mất điều mình đang làm và lý
do khiến mình làm điều đó.
Chúng ta giống như chú bé
vẽ voi, đáng lẽ phải vẽ: con vỏi con voi với cái vòi
đi trước, hai chân trước
đi trước, hai chân sau
đi sau, còn cái đuôi
thì đi sau rốt. Thì chú bé
lại vẽ: con vỏi con voi, cái đuôi đi
trước, hai chân sau đi
trước, hai chân trước đi sau, còn
cái vòi thì
đi sau chót.
Và quan trọng
hơn nữa, đó là chúng
ta quên mất
phần rỗi của linh hồn chúng ta. Bởi vì như
lời Chúa đã phán: Được
lời lãi cả thế gian mà mất
linh hồn thì nào có
ích lợi gì?
|