Chúa viếng thăm – Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền
Người Việt Nam thường có câu: "lời
chào cao hơn mân cỗ".
Vì cái tình
quý hơn là cái ăn cái mặc. Người ta bị bỏ đói một bữa chẳng sao nhưng sẽ cay đắng cả đời khi bị người đời bỏ rơi, hay bị đối xử ngược đãi xem thường. Thực vậy, cái qúy giá ở đời là được anh em yêu thương,
tôn trọng và nhất là
luôn được anh em chia
sẻ, cảm thông. Dù cuộc đời
có đau khổ. Dù cuộc đời có gặp bất
hạnh hay đói khổ nhưng được anh em đùm bọc,
cảm thông, an ủi thì
vẫn cảm thấy lạc quan và bình
an.
Người ta kể rằng
thời Ông Abraham
Lincoln làm Tổng Thống của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, ông vẫn
thường có thói quen đến
thăm các nhà thương để có dịp chuyện vãn với các
anh em thương
binh trong thời nội chiến. Một hôm, bác sĩ
dẫn Tổng Thống tới phòng các thương
binh đang được điều
trị và đến bên một bệnh nhân rất nặng. Với giọng nhẹ nhàng, ôn tồn
ông hỏi:
-
Tôi có thể làm
chút việc gì giúp anh
được không?
Có lẽ không nhận ra người
khách đến thăm mình là ai, nên
bệnh nhân gắng gượng nói:
-
Xin ông làm ơn
viết lá thư cho
mẹ tôi.
Người ta trao bút
giấy cho Tổng Thống, và ông bắt
đầu viết xuống những gì bệnh nhân
có thể nói lên được.
"Mẹ
rất yêu dấu của con! Con bị thương nặng trong khi thi hành
nghĩa vụ quốc gia. Có lẽ con sẽ không bao giờ bình
phục được
nữa. Xin mẹ đừng
khóc nhiều vì con. Xin mẹ hôn hai
em Mary và John dùm con. Nguyện xin Chúa chúc
lành cho mẹ, cho ba
và hai em."
Nói tới đây, người thương binh ngừng vì không còn sức
để nói tiếp nữa, nên ông Lincoln ký thay cho
anh ta và
thêm: "Viết thay cho con trai
của bà. Ký tên: Abraham Lincoln."
Bệnh nhân xin cho xem lại
những gì người khách đã viết thay cho mình,
anh ta sửng
sốt khi nhận ra người
đã tới thăm mình. Anh hổn hển
hỏi với giọng ngạc nhiên:
-
Ông thật là Tổng
Thống của Hoa Kỳ ư?
Abraham Lincoln trả
lời cách âu yếm.
-
Phải chính tôi đây.
Tổng Thống hỏi
thêm xem mình còn có
thể giúp anh thương binh được việc gì nữa
chăng. Gương
mặt anh bỗng chốc bừng lên, anh sung sướng nói:
-
Xin Tổng Thống cầm tay
tôi, và giúp
tôi đi đến cùng.
Trong căn phòng bé nhỏ, ông
Tổng Thống với tâm hồn
của người
cha, âu yếm cầm lấy tay chàng thương
binh trẻ trong tay mình
và tiếp tục nói với
anh những lời khích lệ thân mật
cho tới khi anh ta
trút hơi thở cuối cùng.
Lời Chúa hôm
nay cũng gợi lại một cuộc viếng thăm đầy tình người mà Chúa Giêsu
đã dành cho gia đình
ở Betania. Ngài đã đến
với gia đình Matta và Maria. Cả hai cô đều vui mừng vì có
Chúa viếng thăm. Kẻ thì bận rộn rót nước,
nấu ăn. Người
thì ríu rít
chuyện trò bên Chúa. Thật là hạnh phúc
cho gia đình
côi cút nay lại được ấm áp vui
tươi vì có Chúa hiện
diện. Thế nhưng,
Matta lại quá chú trọng
đến việc thiết đãi tiệc tùng. Cô muốn làm
một bữa ăn thật
thịnh soạn cho Chúa. Cô còn muốn cả em cô hãy
ngưng tâm sự với Chúa để cùng giúp cô
chuẩn bị bữa ăn. Cô đã mạnh
dạn đề nghị với Chúa: xin Thầy
hãy nói với
Maria giúp con một tay. Lời đề
nghị xem ra không được
chấp nhận.
Vì Chúa đến đây không vì miếng ăn. Vì Chúa không đến để được phục vụ. Con đường
Chúa đến với tha nhân
là để yêu thương và phục vụ.
Chúa không muốn trở thành gánh nặng cho tha nhân.
Sự hiện diện của Chúa nơi ngôi nhà
này là để
nói lên sự
quan tâm, tình liên đới
và cảm thông. Thế nên, Chúa đã
nói với Matta: "Matta, con lo lắng nhiều chuyện, điều quan yếu không phải là việc phục
vụ Chúa, mà hệ tại
ở việc lắng
nghe lời Chúa dạy bảo".
Cuộc sống hôm nay cũng thật tất bật. Người
ta ít có
thời giờ để tâm sự với nhau. Người ta càng ít có thời
giờ để viếng thăm nhau. Không có tâm sự sẽ không có sự
hiểu biết, cảm thông lẫn nhau. Không có những
cuộc viếng thăm tình người sẽ phôi phai theo thời gian. Ðôi khi những
người trong gia đình cũng
chẳng có thới giờ viếng thăm nhau, hay chuyện trò với nhau.
Thiếu sự viếng
thăm tình người như xa dần. Thiếu sự đối thoại sẽ đánh mất sự cảm thông. Vì tình yêu đích thực không dừng lại ở đầu môi chóp lưỡi.
Tình yêu không dừng
lại ở việc
chạnh lòng thương xót mà phải dấn
thân để xoa dịu những
nỗi đau của đồng loại, để băng bó những
thương tích của anh em.
Tình yêu đích thực luôn đòi hỏi
sự gần gũi, sự
cảm thông và nâng đỡ.
Chính nhờ sự gần gũi người
ta mới hiểu nhau, thông cảm với nhau và nâng đỡ
cho nhau.
Ước gì mỗi người chúng ta hãy biết
dành thời giờ cho nhau
qua những việc viếng thăm, qua những việc giúp đỡ, qua sự săn sóc đầy tình người, Ước gì mỗi người chúng ta hãy
biết quên đi cái tôi
của mình để lo cái lo của anh em,
để biết sống mình vì mọi người,
để cùng nhau xây dựng
một thế giới đầy ắp tình yêu
thương. Amen.
|