MỘT
KHÁM PHÁ LỚN (9,18-22)
Đây là một trong những giờ
phút hệ trọng nhất trong cuộc đời Chúa
Giêsu.
Ngài hỏi câu hỏi đó khi Ngài đã nhất
định đi lên Giêrusalem (Lc 9,51). Ngài biết rõ những gì đang chờ
đợi Ngài ở đó và câu trả lời cho câu
hỏi của Ngài rất mực quan trọng. Điều Ngài đã biết đó là chính Ngài
đang tiến đến thập tự để
chết. Còn điều Ngài muốn
biết trước khi Ngài ra đi là đã có ai thực
sự khám phá Ngài là Đấng nào chưa? Câu trả lời đúng sẽ thay đổi
tất cả, nếu không có, mà chỉ có sự hiểu
lầm, thì điều này có nghĩa là công việc của
Ngài đã uổng công. Nếu có một
nhận thức nào, dầu rất sơ sài, thì điều
đó có nghĩa là Ngài đã thắp lên một ngọn
đuốc trong tâm hồn loài người mà thời gian
sẽ không bao giờ dập tắt được.
Lòng Chúa Giêsu hân hoan biết bao khi thấy lòng trí của Phêrô
tràn ra môi miệng ông “Thầy là Đấng Kitô của Thiên
Chúa”. Khi nghe điều đó Ngài biết mình
đã không thất bại.
Nhưng không những Mười Hai
Tông Đồ chỉ khám phá ra điều đó, họ còn
phải khám phá ra ý nghĩa nữa. Họ
đã lớn lên trong một nền tư tưởng
dạy rằng phải trông đợi từ Thiên Chúa
một vị Vua chiến thắng sẽ dẫn đưa
xứ sở của họ đến địa vị bá
chủ thế giới. Cặp mắt của Phêrô
hẳn đã sáng lên một niềm xúc động khi ông
muốn thốt lên lời đó. Nhưng Chúa
Giêsu còn phải dạy cho họ biết rằng Chúa Kitô
đã đến để chết trên thập giá. Ngài phải làm đảo lộn tư
tưởng của họ về Thiên Chúa và ý của Ngài, và
từ phút này, Ngài sẽ để tâm làm việc đó.
Họ khám phá ra Ngài là ai, bây giờ họ còn
phải khám phá thêm ý nghĩa khám phá đó.
Có hai chân lý rất lớn trong đoạn Kinh Thánh này:
1.
Chúa Giêsu bắt đầu bằng cách
hỏi người ta đang nói gì về Ngài, rồi
đột nhiên Ngài hướng câu hỏi thẳng vào
Mười Hai Tông Đồ: “Anh em nói Thầy là ai?”. Không bao giờ được cho là
đủ nếu chỉ biết những điều
người ta đã nói về Chúa Giêsu. Một người
có thể trúng tuyển các kỳ thi về những lời
nói và tư tưởng cổ kim của thiên hạ về
Chúa Giêsu, người ấy có thể đọc hết các
sách Kitô học, được viết bằng mọi
thứ tiếng trên thế giới, những người
ấy vẫn chưa phải là Kitô hữu. Chúa Giêsu
phải là một khám phá riêng của cá nhân chúng ta. Kitô giáo
không phải là một câu chuyện lưu truyền.
Đối với mỗi người, Chúa Giêsu không
đến với câu hỏi “Ngươi có thể nói cho Ta
những điều kẻ khác đã nói và viết về Ta
chăng?”, nhưng Ngài hỏi “Ngươi nói Ta là ai?”. Phaolô
đã không nói “Tôi biết điều tôi đã tin” nhưng
ông nói “Tôi biết Đấng tôi tin” (2Tm 1,12).
Kitô giáo không có nghĩa là đọc một bài tín
điều nhưng là biết một Đấng nào.
2.
Trong đoạn Kinh Thánh này, chúng ta nghe
tiếng “phải” từ miệng Chúa Giêsu, Ngài phán “Ta
phải đi lên thành Giêrusalem và chịu chết”. Thật
rất ý nghĩa khi chúng ta để ý đến những
tiếng “phải” Chúa nói trong Phúc Âm Luca. Ngài nói trong Luca 2,49 là “Cha mẹ không biết là con có bổn
phận ở nhà của Cha con sao?”. Lc 4,43
chép: “Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa
cho các thành khác nữa”. Lc 13,33 ghi:
“Nhưng ngày nay, ngày mai và ngày kia tôi phải tiếp tục
đi”. Ngài thường nói đi nói lại với các môn
đệ rằng Ngài “phải” đi đến thập
giá của mình (Lc 9,12; 17,25; 24,7). Chúa Giêsu
là người hiểu rõ mình có một định mệnh
phải hoàn thành. Ý muốn của Chúa Cha là ý muốn
của Ngài. Ngài không có mục đích nào khác nơi thế
gian này ngoài việc làm trọn điều mà Thiên Chúa Cha
đã sai Ngài làm. Kitô hữu cũng như Chúa của mình, là
người hằng vâng lời.
NHỮNG ĐIỀU
KIỆN ĐỂ THEO CHÚA (9,23-27)
“Thầy bảo thật anh em: trong số người
có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không
phải chết, trước khi thấy Nước Thiên Chúa”.
Chúa Giêsu đặt ra những điều kiện cho
ai muốn theo Ngài.
1.
Người đó phải từ
bỏ mình. Điều đó có nghĩa gì? Một học
giả đã giải thích như sau: Phêrô đã một
lần từ chối Chúa khi ông nói về Chúa Giêsu rằng;
“Tôi không biết người đó”. Chúng ta từ bỏ
mình là nói rằng: “tôi không biết tôi” tức là không
biết chính sự hiện hữu của mình, coi mình
như không có vậy. Chúng ta thường tự đặt
mình lên cao dường như mình là quan trọng nhất trên
thế gian này. Nếu muốn theo Chúa
Giêsu, chúng ta phải tự xoá mình đi, quên chính bản thân
mình.
2.
Người đó phải vác thập
giá mình. Chúa Giêsu biết rõ thế nào là đóng đinh vào
thập giá. Khi Ngài còn là cậu bé mười một
tuổi, thì Giuđa, người xứ Galilê đã cầm
đầu một cuộc nổi dậy chống Rôma. Ông
đã đánh phá kho vũ khí của vua tại Seppheoris,
chỉ cách Nazaret 6,4 km. Rôma trả thù tức khắc.
Seppheoris bị san bình địa, dân chúng bị bán làm nô
lệ, hai ngàn loạn quâ bị đem đóng đinh vào
thập giá dựng dọc theo hai bên
đường để cảnh cáo cho kẻ nào muốn
nổi loạn. Vác thập giá mình có nghĩa là chúng ta
phải sẵn sàng đối diện với những hình
khổ như vậy vì lòng trung thành với Chúa. Vác thập
giá có nghĩa là sẵn sàng chịu đựng mọi
thứ đau khổ loài người có thể làm cho chúng
ta vì chúng ta thành tâm đi với Chúa Giêsu.
3.
Người đó phải phân phát
sự sống mình chứ không tích trữ. Toàn bộ các tiêu
chuẩn trần gian phải thay đổi. Các câu hỏi
không phải là “Tôi có thể thâu tích bao nhiêu” nhưng là “Tôi
có thể phân phát bao nhiêu”. Không phải “việc gì là
điều an toàn để làm” nhưng là “việc nào là
điều phải lẽ để làm”, không phải “cái
gì là tối thiểu được phép làm” nhưng là “cái
gì là điều tối đa có thể làm”. Kitô hữu
phải nhận thức rằng đời sống của
mình là cho đi, không phải giữ lấy cho mình, nhưng
là đem phân phát đời mình cho kẻ khác, không phải
là tiết kiệm năng lực, nhưng tiêu hao năng
lực mình cho Chúa và cho nhân loại.
|