BÀI
LỜI CHÚA 72
Vu oan, ĐOÁN XÉT LIỀU
Trích sách
Công Vụ Tông đồ 14.8-20
Ở
thành Lys-tra, nơi Thánh Phaolô đến giảng Tin Mừng,
khi dân thành mục kích cảnh một người bại
chân từ lòng mẹ được Phaolô chữa lành
tức khắc, thì họ cất tiếng la lên :
- Ông này là thần linh mặc lốt người
phàm đã xuống với ta !
Và
họ đem bò cùng tràng hoa ra ngoài tam quan để cúng
tế. Phaolô và người bạn là Ba-na-ba thấy thế
xé áo ra, nhảy vào giữa dân chúng kêu lên rằng :
- Này các ông làm gì thế ? Chúng tôi cũng là
người như các ông mà ! Chúng tôi đến đây chính
là để rao giảng cho các ông phải bỏ những
sự cúng bái huyễn hoặc đó mà trở lại nhìn
nhận và thờ phượng Thiên Chúa chân thật và
hằng sống, Đấng Tạo dựng trời
đất và biển cả cùng muôn loài muôn vật.
Phải vất
vả lắm, Phaolô mới làm cho dân bỏ ý định
cúng tế các ông.
Ấy
vậy mà mới đó là thế, nay vừa có mấy
người Do thái từ đâu kéo đến, dèm pha, nói
xấu, vu oan cho Phaolô, thì đã làm dân chúng thay lòng
đổi dạ. Dân chúng quay ra ném đá Phaolô và
tưởng ông đã chết, họ lôi ra bỏ ngoài thành.
Môn đồ hay tin, đã đến cứu chữa, và ông
đã chỗi dậy được. Hôm sau, ông ra đi
khỏi đó, tiếp tục rao giảng nơi các thành
khác.
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ
ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Ghê
gớm thay những lời dèm pha, vu khống độc
địa ! Chỉ cần vài lời là từ chỗ sắp
tôn một người lên làm thần linh để cúng
tế, dân chúng đã thay lòng đổi dạ hẳn 180
độ, coi người ấy như kẻ thù phải
giết đi. Lời nói tốt, khó khăn lắm mới
đem lại chút vinh dự, lời nói xấu, dễ dàng
phá tan danh dự và hủy diệt mạng sống
người ta như chơi. Vì thế, hôm nay ta phải
vạch ra các lỗi phạm đến danh dự cũng
như đời sống người ta.
Điều
trước tiên nên biết : Mọi
tội bắt nguồn từ lòng mà ra. Chúa đã dạy thế : “Những điều bởi
miệng ra, mới làm cho người ta ra nhơ uế...
Vì những điều bởi miệng ra, thì xuất
từ lòng..., từ lòng xuất ra những suy tính xấu xa
: nào là giết người, ngoại tình, dâm bôn, trộm
cắp, chứng dối, dèm
pha : đó mới là những điều làm
người ta ra nhơ uế” (Mt 15.11,18-20). -
Người đời cũng có câu : “Thiện căn là
tự lòng ta”. Vậy, tội lỗi phạm danh dự,
tiếng tốt người khác cũng xuất phát từ
trong tư tưởng. Chúng ta thử kê ra vài tội
thường phạm :
Thứ
nhất : Lời vu oan giá họa : Đó là gán cho người ta những
điều người ta không có, không làm, không phạm.
Nhiều khi những lời này đã gây thiệt hại,
đổ vỡ, có khi đi đến chỗ giết
người nữa. Truyện kể rằng có anh thanh niên
không mấy đàng hoàng kia phải lòng một cô thiếu
nữ, và đến xin cưới nàng làm vợ. Dĩ
nhiên, chàng ta nhận được một câu từ
chối đích đáng. Để trả thù, hắn
bịa ra một chuyện hết sức bỉ ổi và
phao tin ấy ra. Tin đồn lan ra nhanh chóng, có những cái
tai dễ dàng đón nghe và tin ngay, rồi đem truyền ra
khắp thành, đến nỗi chẳng bao lâu, cô gái không
còn dám thò mặt ra đi đâu nữa. Càng ngày, nghĩ
đến thân phận mình bị oan ức, cô càng tủi
phận, hổ ngươi, càng tự cô lập mình
riết rồi thần kinh cô đâm rối loạn ;
nhục nhã đã đưa cô đến chỗ nhảy
xuống sông tự vận. Hậu quả của một
lời vu khống có thể là thế đấy : giá
của một mạng người ! Xem thế, kẻ
bị mất thanh danh, là kẻ đã chết. Kẻ làm
mất thanh danh là kẻ sát nhân.
Vì thế, cả Thiên Chúa lẫn
loài người đều ghét ! Kinh Thánh nói : “Có sáu điều Thiên Chúa gớm
ghét, đó là kẻ làm chứng gian, vu oan giá họa,
đặt điều, dối trá…” (Cn 6.16,19). Cũng
giống hạng này là kẻ phóng đại lỗi lầm
kẻ khác, hoặc trình bày lỗi lầm dưới màu
sắc đầy đen tối. Cho tất cả các
hạng trên, Kinh Thánh kết án :
“Đồ khốn
kiếp cái lưỡi mách lẻo, vì nó hại biết bao
nhiêu người... Nó phá hủy cả thành trì kiên cố,
đã lật nhào bao lâu đài người lớn, đã
đuổi đi những người vợ hiền
thục... Nhiều người chết gục vì
gươm, nhưng cũng chẳng bằng chết vì
đầu lưỡi !” Rồi Kinh Thánh kết luận : “Nơi miệng con hãy có cửa đóng then cài ! Hãy
đề phòng kẻo sa ngã về đầu lưỡi !”
(Hc 28.13-18,25b-26; xem thêm Gc 3.1tt).
Thứ hai : Nói xấu, nói hành : Đó là tội nói ra cho người ta biết điều
xấu của người khác, dù điều xấu ấy
họ đã phạm thật, hay tính xấu người
ấy có thật. Những kẻ thèo lẻo, lắm
miệng, những kẻ có tính bất cẩn, hoặc
muốn khoe mình biết nhiều chuyện... thường
hay phạm tội này. Đó là những sự truyền
miệng, rỉ tai về lỗi kín ẩn, hoặc hành
động tư riêng, kín đáo của người khác...
Rồi người ta dễ dàng vẽ rắn thêm chân, ít
xít ra nhiều, đi từ cái mới chỉ có vẻ là
tội, thành ra đã chắc chắn phạm rồi ;
hoặc nói xấu về kẻ mới lỡ phạm
lỗi một lần, thành kẻ chuyên môn phạm lỗi...
Lời Chúa dạy : “Giữa anh em là Kitô hữu,
đừng để có sự nói hành, nói xấu nhau” (Gc
4.11). “Kẻ che phủ lỗi lầm người ta,
sẽ gây tình bằng hữu, còn kẻ thèo lẻo, chia
rẽ cả bạn thân tình” (Cn 17.9; 16.28).
Lưu ý : Nói lỗi của người
khác khi không cần thiết là có tội nói xấu, nói
hành. Nhưng khi cần thiết thì không có tội, mà
đôi khi còn cần nữa: đó là khi vì ích lợi cho
đương sự, hay ích chung của cộng
đồng. Chính Chúa còn bảo phải có bổn phận
nói ra nữa.
Nhưng nói thế nào,
cách nào ? Hãy nghe Chúa
dạy : “Nếu anh em anh trót
phạm tội (gì đó, mà ngươi biết
được), thì ngươi hãy đến (cùng
người đó, nhẹ nhàng, khéo léo tìm cách) sửa
lỗi nó, riêng ngươi và nó thôi. Nếu nó nghe
ngươi, thế là ngươi đã chinh phục được
anh em ngươi, (tức là đã cứu
được họ, đã làm ích lợi cho họ). Nếu nó không nghe, hãy đi
mời thêm một hai người nữa, để (có
lời thuyết phục mạnh mẽ hơn) do miệng
hai ba chứng nhân. Còn cuối cùng, nếu nó vẫn không
nghe, lúc ấy mới trình thưa (lên các đấng có
quyền trong) cộng đoàn...” (Mt 18.15-17).
Thứ ba : Xét đoán
liều : Đây là một căn bệnh hầu như
ai trong chúng ta cũng mắc phải không nhiều thì ít, do
chủ quan cho mình là tiêu chuẩn, là đàng hoàng nên lên
mặt phê phán người khác. Đức Giêsu được mời đến dùng
bữa tại nhà một ông Biệt phái, tức là
người có tiếng đạo đức trong dân Do Thái.
Lúc ấy, có cô gái đàng điếm trong thành, nghe biết,
thì đến khóc lóc ướt đẫm chân Ngài, vừa
lấy tóc mà lau, vừa xức dầu chân Chúa, Thấy
vậy, ông Biệt phái nghĩ bụng : “Ông Giêsu này chắc
chẳng phải tiên tri hoặc đạo đức gì ráo
trọi, nếu không, sao ông ta để người con gái
rờ đến mình, mà không biết đó là gái làng chơi
ư ?” (Lc 7.36tt). Biết thế, Đức Giêsu cho ông
Biệt phái một bài học, khi ông ta thấy cô gái
được tha tội và tâm hồn bình an, ông mới sáng
mắt ra.
Đã
đành Chúa không cấm ta nhận xét cách khách quan cái gì
phải cái gì trái nơi người khác, nhưng xét đoán
liều thì không phải vậy, mà đó là qui tội
và lên án người ta…, thế là ta đã lấn sang
lãnh vực đoán xét lương tâm dành riêng cho Thiên
Chúa rồi, vì chỉ mình Người mới là Thẩm
phán, có quyền phán xét. Chỉ Thiên Chúa mới thấy rõ
những uẩn khúc nhiều khi rất phức tạp,
những lý do thầm kín của lòng con người,
những hoàn cảnh lắt léo ta không thể ngờ…Loài
người chúng ta chỉ nhìn bề ngoài, còn Thiên Chúa nhìn
thấu trong tim, trong đáy sâu vực thẳm khôn dò của
lòng người ta ! Vì vậy Thư Thánh Giacôbê viết : “…Đoán
xét anh em, tức … thì ngươi không còn là kẻ giữ
Lề luật, mà là thẩm phán. Chỉ có một
Đấng lập Luật, và là Thẩm phán, (là Thiên Chúa),
Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn
ngươi là ai mà dám xét đoán người đồng
loại!”(4.11-12). Bởi vậy
Chúa Giêsu dạy phải tránh : “Đừng
xét đoán, để khỏi bị đoán xét. Anh em xét
đoán cách nào, thì sẽ bị đoán xét cách ấy; và anh
em đong bằng đấu nào, thì anh em sẽ
được đong bằng đấu ấy.” (Mt 7.1-2)
Gia
đình ta phải lấy lòng khiêm nhường mà thú
nhận rằng: mỗi người thường đã
phạm tội này, và phạm dễ dàng như một thói
quen, không mấy khi để ý mà sửa, cho dù bao lần
đi xưng tội và bao lần đọc câu : “Con sẽ
dốc lòng chừa cải và làm việc đền tội
cho xứng. Amen”. Vậy gia đình ta hãy làm việc
đền tội cho xứng như thế này : từ nay,
dốc lòng không nói xấu, không nghĩ xấu cho
người khác, không hùa nhau xét đoán dông dài liều
lĩnh, làm đau đớn khở sở cho người
ta, nhất là không vu oan giá họa cho ai. Thế cũng
chưa đủ, còn nhất quyết không để tai
nghe nói xấu, luôn nói tốt cho người khác. Hễ
không có gì tốt để nói về người khác, thì
đừng nói gì cả. Hoặc nói những chuyện vô
hại : trời mưa, trời gió, chuyện chợ búa,
quần áo, chuyện đá banh, đánh cờ
tướng...
Tích
truyện
Đức Khổng Tử lần kia cùng các học trò
đi du thuyết dạy luân thường đạo lý cho
dân chúng. Hôm ấy, ngài nằm đọc sách ở nhà trên,
nhìn qua cửa sổ, thấy đệ tử ưu tú
nhất là thầy Nhan Hồi, đang lúi húi nấu cơm
dưới bếp. Chợt một lúc kia ngài thấy Nhan
Hồi xới cơm ra rồi ngồi ăn trước.
Thấy vậy, ngài buồn bã than rằng: “Chao ôi!
Học trò đắc ý nhất của ta mà lại
đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn
mạt như thế này ư?”
Đến giờ cơm, các trò mời thầy xơi
cơm, Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Thầy
nhớ đến cha mẹ thầy, cho nên thầy muốn
xới một bát cơm để cúng, nhưng không
biết nồi cơm này có sạch hay không?”
Lúc bấy giờ, Nhan Hồi liền thưa: “Dạ
thưa thầy, nồi cơm này không được
sạch.” Khổng Tử hỏi: “Tại sao?” Nhan
Hồi thưa: “Khi cơm chín, con mở vung ra, xem thử
cơm đã chín đều chưa; chẳng may, một
cơn gió thốc vào, bồ hóng và bụi tro rơi xuống
làm bẩn nồi cơm. Con liền xới lớp cơm
bẩn ra và đã mạn phép thầy ăn trước
phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch dành
để dâng thầy. Vậy nồi cơm đã ăn
trước, thì không nên cúng nữa.” Nghe Nhan Hồi nói
xong, Khổng Tử thở dài than rằng: “Thế ra trên đời này, có
những việc chính mắt mình trông thấy rành rành, mà
vẫn không hiểu được đúng sự thật !
Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ
hồ đồ!”
Thế
mới hay, ở đời nhiều khi “thấy vậy mà không phải vậy.”
|