BÀI
LỜI CHÚA 70
TrỌng danh dỰ
Trích lược 1 Sa-mu-en, ch.14
Trong
một cuộc chiến chống quân Phi-li-tinh, cậu
Yô-na-tan, con trai vua Sao-lê, đã gieo rắc kinh hoàng trong
đạo quân bên địch, làm họ thua chạy tán
loạn. Vua Sao-lê muốn đuổi theo tận diệt
hết quân địch, ông mới thề độc
rằng :
- Kẻ
nào, từ nay cho đến chiều dám dùng đến
lương thực, trước khi ta diệt hết
kẻ địch, kẻ ấy là đồ chúc dữ và
phải chết.
Thế
là toàn dân quân Israen đều giữ chay mà chạy theo vua
đuổi giặc. Hoàng tử Yô-na-tan cùng cận vệ
cũng xuất trận theo vua Cha. Họ hành quân xuyên qua
một đám rừng có nhiều bầy ong mật. Lúc
ấy, mọi người đều mệt lả và
đói, tuy vậy, dân quân Israen không ai dám đụng
đến mật ong, vì đã có lệnh của vua. Chỉ
riêng Yô-na-tan, không nghe thấy lời thề của cha,
đã lấy một chiếc que múc mật ong ăn.
Một cận vệ lên tiếng nhắc nhở :
- Cha cậu đã thề
độc phạt kẻ nào ăn, sao cậu dám ăn ?
Nhưng
Yô-na-tan đáp :
- Phải
chi cho dân quân ta ăn chút gì để khỏi kiệt
sức, mà đánh quân địch thảm bại hơn
nữa chứ ?
Hôm
sau, vua Sao-lê muốn thỉnh vấn Yavê xem cuộc hành quân
truy diệt hôm nay sẽ thành công không, thì Thiên Chúa Yavê không
trả lời. Ông mới tìm duyên do, thì bắt thăm trúng
Yô-na-tan. Vua ra lệnh :
- Yô-na-tan,
hãy thuật lại cho cha hay : con đã làm gì ?
Can
đảm, hiên ngang, Yô-na-tan không khiếp sợ mà chối,
mất danh dự của một con người dám làm dám
chịu. Chàng đã kể lại việc chàng ăn mật
ong rồi kết luận :
- Và này con đây, con bằng lòng
chết !
Vua
truyền đem chém, nhưng dân chúng tâu vua :
- Yô-na-tan sẽ chết sao, khi cậu
đã làm cho ta đại thắng trong trận giặc này ?
Thật là điều gở. Nhân danh Yavê hằng sống,
sẽ không một sợi tóc nào trên đầu cậu
rơi xuống đất, vì chính với Thiên Chúa mà cậu
mới chiến thắng như thế hôm qua.
Nhờ lời kêu van của dân, Yô-na-tan
đã khỏi phải chết.
* Đó là
Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy
niệm Lời Chúa
Tuy
không biết lệnh Vua cha, nhưng sau khi đã
được nhắc nhở, Yô-na-tan có vẻ không tán
thành lời thề của Vua Cha : vì trong cuộc chiến,
sức khoẻ là tối cần, tại sao lại cấm
không cho dân ăn, phải ăn chay ? Về sau, khi Vua Cha
biết được cậu đã lỗi lịnh,
cậu không hề sợ mà chối : trái lại hiên ngang
nhận lỗi và sẵn lòng chết. Đó là một
người can đảm và trọng danh dự : dám làm thì
dám chịu !
Vì
thế, kỳ này ta cùng nhau suy nghĩ về :
1/ Danh
dự là một của báu :
Nếu
có ai khen bạn : “Anh hay chị là người đáng tin
cậy, hoặc là người tài giỏi”, bạn có vui
không ? Đã hẳn, lời khen chân thật đem lại
danh dự cho mình, ai chẳng vui thích. Hơn thế, nó còn là
một sự kích thích, thúc đẩy khiến ta nỗ
lực để cứ mãi xứng đáng với lời
khen ấy.
Về
điểm này, ai bằng Chúa chúng ta ? Bị điệu
ra trước mặt Tổng trấn Philatô,
người có quyền xử tử Ngài, Đức
Giêsu vẫn hiên ngang tuyên bố : “Ông chẳng có quyền
gì trên tôi, nếu từ trên không ban xuống cho.”
|
Như thế, danh dự là
một điều quí báu và cần thiết cho đời
sống. Chỉ có điều là danh dự rất khó
được, mà lại dễ mất. Lấy ví dụ
về sự thật thà : không phải kẻ nói thật
đôi lần, hoặc nhiều lần sẽ
được tiếng là thật thà, ngay thẳng, mà
phải luôn luôn nói sự
thật và không sợ dọa nạt hay
trừng phạt, ngay cả phải chết, như Yô-na-tan
trong chuyện Kinh Thánh ở trên. Như thế, để
được thanh danh, thật khó !
Nhưng lại rất dễ mất nó: người
ta đã thấy có kẻ chỉ cần nói dối một
lần, là từ đó không ai còn tin hắn nữa, cho dù sau
này nó nói thật cả trăm lần: hắn mất thanh
danh rồi !
2/ Cho
nên gìn giữ thanh danh, bảo vệ danh dự là một nhân
đức lớn. Thánh Tôma tiến
sĩ liệt vào sổ các “đức đại
đảm”. Chúng ta thường nghĩ nhân đức là
những việc thiêng liêng, như ai đọc kinh, hãm mình,
cầu nguyện... thì là người nhân đức, mà quên
rằng các đức tính nhân loại mà ta thực hành cho
tốt cũng là nhân đức. Chẳng thế mà Thánh
Phaolô dạy :
“Hỡi anh em, phàm những gì là
chân thật, những gì là khả kính, những gì là công minh,
là tinh tuyền, là khả ái, là danh thơm tiếng tốt,
và nếu có nhân đức nào, nếu có điều đáng
khen nào... thì anh em hãy chú trọng đến tất cả !”
(Ph 4.8).
Đó,
Thánh Phaolô dạy ta phải chú trọng đến cái gì
tốt đẹp ở nơi nhân loại..., ví dụ “danh
thơm, tiếng tốt”. Trọng danh thơm, tiếng
tốt: tức là biết đánh giá mình cách đúng
đắn, chứ không tâng bốc mình quá đáng, tự
trọng mình cách phải lẽ, chứ không phải là
tự ái tầm bậy : thì đó là điều hợp
lẽ đời cũng như lẽ đạo. Ai khinh
thường danh dự, dửng dưng không biết
xấu hổ vì điều bất nghĩa, đó không là
dấu kẻ ấy nhân đức, trái lại, đó là
dấu một tâm hồn thoái hóa, xuống cấp, tính tình
nhu nhược. Và người ta còn bảo rằng :
về mặt xã hội, hắn như đã chết
rồi !
Hãy xem
Đức Giêsu, Đấng đã nói : “Ta không tìm vinh quang cho Ta, song cho Đấng đã sai
Ta”, thế mà trước các lời cáo gian Ngài bị
quỉ ám, Ngài đã bảo vệ danh dự mình ! Ngài nói : “Ta không bị quỉ ám, nhưng
Ta tôn kính Cha Ta, mà các ngươi lại sỉ nhục Ta.
Nhưng chính Cha Ta là Đấng tôn vinh Ta...” (Ga 8.48tt). Lúc
tên đầy tớ Thày Thượng Tế vả mặt
Ngài cách lếu láo, Ngài trách nó : “Nếu
Ta đã nói không phải, thì hãy làm chứng đâu là không
phải, mà nếu là phải, sao lại đánh Ta ?” (Ga
18.22t).
Xin lưu
ý : Bảo vệ danh
dự khác với tìm kiếm hư danh hoặc tự ái hão
huyền. Tìm kiếm hư danh là cốt để tôn mình
lên hơn kẻ khác với mục đích vị kỷ,
giống như những người Biệt phái giả
hình mà Đức Giêsu đã hằng lên án :
“Hãy coi chừng, đừng phô
trương công đức trước mặt
người ta, để hòng được thấy...
Mọi việc họ làm, họ đều làm để
được người ta thấy… Ăn tiệc, thì
họ đòi ngồi mâm nhất, trong nhà thờ thì đòi
ngồi chỗ danh dự. Ngoài công trường, phố xá
họ bắt người ta chào và tung hô họ là “sư
phụ”...” (Mt 6.1tt; 23.5tt).
Bởi
đó đối với chúng ta Kitô hữu :
3/ Có hai thứ
vinh dự :
Một vinh dự bên ngoài nơi người đời,
một vinh dự bên trong trước mặt Thiên Chúa.
Đây là dấu để phân biệt : kẻ nào chỉ
kiếm tìm danh dự mà không tìm kiếm sự thật,
sự thiện, đó là kẻ háo danh. Hắn không khác gì
một người thợ đòi tiền công mà không làm
được một việc gì đáng công ấy. Thánh
Aogutinô khuyên làm ngược lại: “Ngươi
đừng đi tìm vinh quang, song hãy làm việc thiện,
rồi vinh quang sẽ tìm đến với ngươi”.
Như thế, khi làm ngược lại kẻ háo danh,
kẻ tìm vinh dự nơi Thiên Chúa sẽ kiếm sự
thật, sự thiện, rồi vinh dự do đó
đến với họ như phần thưởng
xứng đáng cho việc lành phúc đức của
họ. Hữu xạ tự nhiên hương !
Chính Đức Giêsu
đã cho thấy hai hạng người ấy khác nhau
thế nào : “Khi các ngươi ăn
chay thì chớ sầm mặt lại như bọn giả
hình: chúng làm mặt mày mất dạng, để ra dáng
ăn chay trước mặt người ta. Quả
thật, Ta bảo các ngươi, chúng đã lĩnh
đứt công chúng rồi. Còn ngươi ăn chay thì
đầu hãy xức dầu, và mặt mày hãy lau rửa,
hầu đừng lộ ra là ăn chay trước
mặt người ta, nhưng trước mặt Cha
ngươi, có mặt cả nơi kính ẩn, và Cha ngươi là Đấng thấu suốt kín
ẩn sẽ trả công cho ngươi” (Mt 6.16-18).
Ta thấy đó : kẻ
thì cầu vinh nơi người đời, còn kẻ thì
giữ kín, chỉ để Cha trên trời thấy mà
trả công cho. Chính Đức Giêsu cũng đã làm như
vậy : “Ta không cầu vinh
nơi người ta... Nếu ta tự tìm vinh quang chính
mình, vinh quang của Ta chỉ là không. Song chính Cha Ta là
Đấng tôn vinh Ta” (Ga 5.41; 8.54).
Phải nhận thực
rằng loài người ai cũng muốn khẳng mình có
giá trị, không muốn người đời coi khinh
mình bất tài bất lực, vô dụng hay vô tích sự,
v.v…, chẳng hạn một ca sĩ cố gắng
luyện tập sao hát cho thật hay, thì cũng là
điều chính đáng, không có gì ngang trái, nếu chỉ
dừng lại ở mức đó. Nhưng khổ nỗi,
người ta thường lại hay đi quá trớn,
muốn nổi, muốn hơn người, muốn đè
bẹp người khác… mà thành ra kẻ háo danh. Cho nên khiêm
tốn, xóa mình đi là một nhân đức mà Kitô hữu
phải cầu xin nhiều mới có được,
nhất là cầu xin với Đức Mẹ Maria, là
mẫu gương của đức khiêm nhường. Là
môn đệ của Chúa, ta hãy làm theo lời Thánh Phaolô dạy
: “Ai muốn vinh vang, hãy vinh vang
nơi Chúa mà thôi” (1Cr 1.31). Thánh nhân còn khuyên bảo ở
một thư khác : “Anh em …đừng làm gì vì ganh tị, vì hư
danh, nhưng thật lòng khiêm nhượng, hãy coi kẻ khác
trổi trang hơn mình; mỗi người đừng
chỉ dán mắt vào những điều sở đắc
nơi mình, song vào những điều sở đắc
của người khác nữa. Anh em hãy có nơi anh em tâm
tư như đã có trong Đức Kitô Yêsu” (Pl 2.3-5)
Người chỉ tìm
vinh vang trong Chúa thì dẫu có bị người đời
hiểu lầm, thậm chí bị bôi nhọ, sỉ
nhục, bắt bớ..., ngay cả bởi người
thân thuộc nữa, họ vẫn an lòng. Lương tâm
ngay lành, thẳng thắn và trong suốt làm chứng cho
họ là đủ. Người thế gian đối
xử như vậy thường vì ác ý, nhưng cũng nhiều
khi vì hiểu lầm. Ta thường thấy : người
này được ca tụng, được khen ngợi và
tôn trọng hơn công họ đáng được,
đang khi kẻ khác có công lại chẳng ai biết
đến. Đau đớn thật ! Nhưng, là
người con Chúa, ta hãy an tâm : chúng ta có một
người Cha, là Thiên Chúa, Đấng thấu suốt
nơi kín ẩn, thấu suốt tấm lòng, Ngài sẽ hoàn
trả cho ta, như chính Chúa Giêsu đã nói thế (Mt 6.1tt). Hơn
nữa lời Thánh Phêrô còn an ủi ta rằng : “Cùng được chung phần
đau khổ của Đức Kitô chừng nào, anh em hãy
vui mừng ; ngõ hầu khi vinh quang của Ngài mặc
khải ra, anh em được vui mừng hớn hở.
Nếu anh em phải chịu sỉ vả vì Danh Đức
Kitô, thì phúc cho anh em, vì Thần Khí vinh quang, Thần Khí
của Thiên Chúa sẽ đậu lại trên anh em” (1Pr
4.13t).
Tích truyện
Xem các truyện cổ
thời xưa, thấy người ta rất trọng danh
dự, thà chết không để mình bị ô danh. Sau đây
là một tích :
Truyện
Tam quốc diễn nghĩa, hồi 19, kể rằng : Tào
Tháo thắng trận, đem các tù binh ra xử tội.
Một viên tướng của Lã Bố là Trần Cung
bị giải đến. Tào Tháo hỏi :
- Ông vẫn mạnh khoẻ chứ
?
Trần Cung
không đáp, song vặn lại :
- Ngươi bụng dạ bất
chính, nên ta bỏ ngươi.
Tháo nói :
- Ông trách tôi là người bất
chính, sao ông lại đi theo Lã Bố ?
Cung trả
lời :
- Lã
Bố là người vô mưu mà thôi, chứ không có trí trá gian
hùng như ngươi.
Tháo lại
hỏi :
- Ông tự cho là mưu trí, sao nay
đến nỗi này ?
Cung nhìn vào
Lã Bố nói rằng :
- Chỉ giận rằng
người này không nghe mưu kế của ta. Nếu
như nghe lời ta thì chưa chắc.
- Bây giờ ông nghĩ sao ?
Cung nói to :
- Bây giờ chỉ có chết mà thôi
!
- Ông đã vậy, còn mẹ già và
vợ con ông thì sao ?
- Tôi
nghĩ : người nào lấy đạo đức mà
trị thiên hạ, thì không hại bố mẹ
người ta ; người nào thi hành nhân nghĩa ở
thiên hạ, thì không làm đứt tuyệt hương
hỏa người ta. Vậy mẹ già và vợ con tôi,
sống chết ở trong tay ông. Phần tôi đã bị
bắt, xin chịu chết ngay, trong lòng không vướng
víu điều gì.
Tháo nghe nói,
có ý lưu luyến. Trần Cung bước thẳng
xuống lầu, tả hữu lôi lại không
được ; Tháo khóc tiễn biệt, Trần Cung
cũng không ngoảnh cổ lại. Tháo truyền lính
hầu :
- Lập
tức phải đem mẹ già và vợ con Trần Cung
về Hứa Đô phụng dưỡng. Hễ ai chậm
trễ, ta sẽ chém đầu.
Cung nghe Tháo nói, cũng làm
thinh, vươn cổ ra cho quân chém, chứ không chịu
đầu hàng kẻ gian hùng. Ai trông thấy cũng cảm
thương sa nước mắt. Tháo sai lấy quách khâm
liệm, đem về táng ở Hứa Đô.
P
|