VẠCH SINH TỬ
Đường theo Chúa sao mà gian nan quá Vừa chật hẹp vừa lắm những gai chông Chầm chậm bước mà luôn phải ngó chừng Sảy một ly có thể nguy ngàn dặm Mắt ngó thẳng, đi mà thấy thăm thẳm Chẳng thấy đâu bóng mát để dừng chân Trời oi ả, da cháy nắng, mắt vàng Mồ hôi đổ nhễ nhại, người phờ phạc Rồi bất chợt bão, lũ, mưa như trút Người rời rã bởi dãi nắng dầm mưa Kiếp phàm nhân gánh đau khổ ê chề Đi theo Chúa, ôi chao, sao mà mệt! Ngày trĩu khổ, đêm lo toan đầy ắp Tháng nhọc nhằn gom đủ năm gian nan Xuân rồi Hạ, Thu, Đông, cứ luân phiên Ngó trước sau, dọc ngang, chỉ thấy khổ Đường theo Chúa sao mà gập ghềnh quá! Chẳng êm đềm, chẳng thấy ai đồng hành Giữa khổ đau cứ một mình loanh quanh Vai rát nóng vì vết hằn thập giá Có đôi khi chân chao đảo ngã qụy Phải ráng sức đứng dậy, cố bước đi Cầu cứu Chúa mà sao chẳng thấy gì Nhưng lạy Ngài, con không muốn bỏ cuộc! Con sẽ cố vác khổ đau tới chết Chỉ xin Ngài thổi Thần Khí cho con Giữa nhọc nhằn rồi con sẽ chết mòn Nhưng lúc đó Chúa ôm con thật chặt Bắt đầu sống ngay khi bắt đầu chết Chúa là đường, là chân lý, trường sinh Xin giúp con tín thác và trung thành Để đạt được mục đích: vạch-sinh-tử
TRẦM THIÊN THU
|