Những lời căn dặn cho việc thi hành sứ
vụ.
(Suy niệm
của Camille Gagnon)
Hôm nay, xin
anh chị em cho phép
tôi giảng một bài hơi
nhẹ nhàng một chút, một bài giảng
cho kỳ nghỉ hè. Tôi muốn nói về gia
đình Tremblay tuần
rồi đã đi cắm trại lần đầu tiên ra sao.
Điều khiến tôi nói về
gia đình này, là Tin Mừng bảo rằng “Lần đầu tiên” Chúa Giêsu
sai các môn đệ, từng hai người một, đi rao giảng, và để giúp họ, Ngài dặn dò họ ngay
trước lúc lên đường. Tôi không biết
các môn đệ có hiểu rõ
và nghe theo
những lời dặn dò này
không, nhưng tôi biết rằng gia đình Tremblay đã không hiểu và không tuân
theo, và họ là làm hỏng kinh nghiệm cắm trại của mình. Và khi nói
về kinh nghiệm cắm trại của gia đình Tremblay, tôi sẽ nói
một chút về các bạn
và tôi.
“Đừng mang theo hành
lý cồng kềnh”.
Lời căn
dặn đầu tiên của Chúa Giêsu thật
rõ ràng: “Đừng mang theo hành lý
cồng kềnh”. Vì ông Tremblay không biết điều gì sẽ xảy ra nên ông đã
chuẩn bị mọi sự: Hai túi ngủ cho
mỗi người,
những cây cọc để cắm lều, những chiếc ấm lớn nhỏ, thùng dụng cụ, v.v… Đối với ông Tremblay thà chen chúc
nhau trong lều còn hơn
là thiếu bất cứ món gì.
Cuối cùng ông hầu như
đã dọn hết đồ đạc trong nhà đi và
đã phải bận rộn chuẩn bị đồ đạc cả tuần.
Một người
quen cắm trại, sẽ khôn ngoan hơn.
Ít nhất họ biết phải tránh mang theo những
hành lý vô
ích. Họ đã hiểu ý nghĩa thật của lời Chúa Giêsu căn
dặn. Khi nhìn ông Tremblay họ thấy được yếu điểm của ông. Trước một công việc đòi hỏi phải dẹp đi mọi nhu cầu không
cần thiết ông lại sợ
phải bỏ đi những thói quen và
những bảo đảm cho cuộc sống của mình. Thật ra ông Tremblay nghi ngờ rằng việc cắm trại sẽ không lấp đầy được cả một tuần lễ nghỉ ngơi, và ông
nghĩ sẽ buồn chán khi thiếu tiện nghi. Thế là, bị kẹt trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh của mình, ông không còn
thảnh thơi để có được những ngày nghỉ ngơi thực sự nữa.
“Đừng đi lăng xăng khắp nơi!”.
Lời căn
dặn thứ hai là đừng đi lăng xăng khắp nơi. Nhưng cả ở điểm này nữa, bà Tremblay đã không thành công.
Tuy nhiên, bà đã có
ý tốt. Đối
với bà, trong tuần cắm trại đó sẽ có dịp gặp
gỡ nhiều người và bà cũng nghe
nói rằng khi đi cắm trại người ta rất tử tế và dễ
làm quen. Vậy nên bà
không ngồi đấy mà chờ đợi: Bà vội vã
đi bước trước, mỗi ngày bà đi
thăm hết mọi người, những chẳng tiếp xúc với ai lâu. Cuối tuần, bà đã “quen
biết” nhiều người, nhưng lại có ít
bạn bè. Tuy nhiên, Chúa
Giêsu đã nói: “Khi các con được đón tiếp vào nhà nào thì
ở lại đó cho đến lúc ra đi!”. Điều này có vẻ ngộ
nghĩnh. Hiển nhiên là phải ở nơi nào đó
trước khi ra đi.
Nhưng, suy nghĩ một chút, ta thấy rằng ta có thể ở nơi nào đó mà
không hiện diện, không bao giờ ở với ai cả. Điều này cũng có nghĩa
là chỉ có một cách để tạo nên những mối liên hệ thực sự với kẻ khác: Đó là dừng lại, đừng bỏ đi ngay khi vừa gặp sự khó chịu nào đó và
đừng sợ làm quen. Chúa
Giêsu bảo: Với thái độ ấy làm sao các
con có thể loan báo Thầy.
Nói về Thầy thế nào nếu không
tạo được
những cuộc gặp gỡ thực sự? Nếu các con chỉ chạy vội hết nơi này đến
nơi khác?
Cuối cùng đừng luyến tiếc gì cả.
Bọn trẻ
nhà Tremblay trở về rất thất vọng. Chúng cứ tưởng sẽ gặp được nhiều bạn trẻ cùng lứa tuổi với chúng; dụng cụ thể thao cũ rích; huấn
luyện viên về bơi lội bị ốm hai ngày,
hai ngày đẹp trời nhất, v.v… Chúng đã mong
một cái gì mới mẻ,
nhưng bây giờ chúng chán cắm trại lắm rồi. Từ nay chúng đã
biết cắm trại chẳng thích thú gì
cả. Từ lúc về nhà
chúng cứ luyến tiếc mãi những ngày đi chơi
thất bại.
Điều Chúa
Giêsu căn dặn cuối cùng là: “Nghe đây! Nếu các con đã thất bại ở nơi nào đó,
thì hãy bỏ
đi và để lại tất cả đàng sau mình,
nhất là đừng
luyến tiếc gì cả. Vì
chúng sẽ chỉ ngăn cản các con bắt đầu lại công việc cách tốt hơn mà thôi”.
Tóm lại sứ vụ của các môn đệ, cuộc đời của chúng ta, và cuộc
cắm trại của gia đình
Tremblay lại chẳng
cần những lời căn dặn này sao:
“Hãy siêu thoát đối với bản thân; hãy dừng
lại để thiết lập những mối liên hệ thực
sự; và hãy quên đi
những luyến tiếc để bắt đầu lại cách tốt hơn”.
|