Chúa gọi Nhóm
Mười Hai lại, và sai đi từng hai người
một.
Một
trong những việc làm đầu tiên của Đức
Giêsu, ngay từ bắt đầu cuộc sống công khai,
là chọn những cộng tác viên (Mc 1,16).
Sau khi đã dần dần bổ sung nhóm môn đệ (Mc 2,14), cuối cùng Đức Giêsu đã
chọn 12 vị. Con số tượng trưng ám chỉ ý
định của Người muốn thành lập một
dân tộc Israel mới, dựa theo mười hai
Tổ phụ hay mười hai Chi tộc. Trong phần
đầu của Tin Mừng, chúng ta thấy các Tông
đồ đi theo Đức Giêsu và ở "với
Người" (Mc 3,14).
Hôm nay, có
thể nói, Đức Giêsu sắp ẩn mình đi và trao phó
sứ vụ của Người trong tay
các tông đồ. Lần đầu tiên các ông
đi rao giảng một mình, không có Đức Giêsu. Đó là thời kỳ Giáo Hội đang bắt
đầu. Trước tiên, chúng ta có thể cầu
nguyện dựa trên thái độ này của Người:
Thiên Chúa của chúng ta, Người trao cho chúng ta những
trách vụ quan trọng: Người không điều
khiển chúng ta như những con rối. Tôi
có những trách nhiệm nào? Lạy Chúa, Chúa chờ
đợi gì nơi con?
Chúa sai họ đi.
Trong năm chương đầu của trình
thuật, Maccô đã nhấn mạnh cho chúng ta thấy
"Đức Giêsu với các môn đệ", tạo
thành một nhóm duy nhất và hợp nhất đối
lại với đám đông, với các đối thủ. Vào lúc "kêu gọi" các ông
(Mc 3,13-14), Maccô ghi nhận, Đức Giêsu đã
"thiết lập Nhóm Mười Hai" để
ở với Người và để Người "sai
họ đi". Đó cũng chính là chuyển động
của trái tim: Tâm trương… tâm thu...
máu vào tim rồi chuyển đến các cơ quan. Hoạt
động tông đồ thông thường cũng như
thế: Sống kết hợp mật thiết với Chúa
Kitô, mang Đức Kitô đến khắp nơi trên
thế giới. Đó cũng là hoạt động của
đời sống Kitô hữu: Tập họp quanh Chúa vào
mỗi Chúa nhật, tản mác trong cuộc sống hằng
ngày để nên nhân chứng sống động của
Chúa.
“Anh hãy đi!
Anh em được sai đi" "Ite,
Missa est" chữ Messe (Thánh Lễ) có nghĩa là
"sự sai đi". Chính Chúa đã
thiết lập nhịp sống đó. Tôi
có sống như thế không? Tôi có
thường sống "với Chúa" trong suy niệm,
trong nguyện cầu không? Tôi có ý
thức mình được Chúa "sai đi" vào
đời sống thướng nhật để làm
một việc gì đó, có liên quan đến Chúa không?
Người sai đi từng hai
người một.
Phải có
hai người thì chứng tá mới có giá trị (Ds 17,6; 19,5). Dân gian đã khôn ngoan
đặt ra nhiều câu ngạn ngữ để nói
về điều này. "Hai người có giá
trị hơn một, nếu họ ngã, người này
đỡ người kia dậy, nhưng khốn cho
kẻ đi một mình" (Gv 4,9).
Quy tắc đầu tiên của việc tông
đồ là tạo thành nhóm. Nếp sống huynh đệ là một
bài giảng về tình yêu, trước khi bàn tới.
"Các bạn hãy nhìn xem họ thương nhau biết bao!". Chứng tá Kitô hữu
phải nhắm đến một hình thức cộng
đoàn trong Giáo Hội. Đó là ý muốn rõ ràng
của Đức Giêsu. Vậy tôi phải
tự vấn về thái độ của tôi. Chủ
nghĩa cá nhân có nhưng hình thức tinh vi
và đáng sợ: Chúng ta không thích những người anh em
khác kiểm tra thái độ sống của riêng mình. Tuy nhiên?
Người chỉ thị cho các
ông không được mang gì đi đường, trừ
cây gậy; không được mang lương thực, mang
bao bị, mang tiền giắt lưng; được
đi dép, nhưng không được mặc hai áo.
Điều
đáng lưu ý là chúng ta không thấy Đức Giêsu
dặn dò các Tông đồ về nội dung giáo thuyết,
"Sứ vụ” của các ông. Chúa không
bảo các ông “phải giảng điều gì". Người chỉ nhắc nhở các ông những
chi tiết "phải sống". Đối
với Đức Giêsu, chứng tá bằng cuộc sống
quan trọng hơn chứng tá bằng lời nói.
Thực tế lời khuyên duy nhất của Thầy
liên quan đến đòi hỏi sống nghèo khó. Những
người đại diện Chúa phải tỏ ra mình
không cậy dựa vào sự giúp đỡ, vào uy tín nào
của con người. Tất cả
chỉ dựa vào niềm tin nơi Đấng đã sai
họ. Thánh Phaolô sẽ khai triển đòi hỏi này
khi khẳng định: "Vinh quang của Thiên Chúa
rạng ngời lên gương mặt Đức Kitô,
nhưng kho tàng ấy, chúng tôi lại chứa đựng
trong bình đất, để chứng tỏ quyền
năng phi thường phát xuất từ Thiên Chúa, chứ
không phải từ chúng tôi" (2 Cr 4,6-7). Thánh Phaolô cũng
khoe về sự nghèo khó của mình: "Khi tôi đến
với anh em, tôi đã không dùng lời nói hùng hồn
hoặc triết lý cao siêu... nhưng tôi thấy mình yếu
kém, sợ sệt và run rẩy... có vậy đức tin
của anh em mới không dựa vào lẽ khôn ngoan
người phàm, nhưng dựa vào quyền năng Thiên
Chúa" (l Cr 2,1-5).
Vâng,
điều Đức Giêsu muốn, đó là những
đoàn ngũ phải nhẹ nhàng, không
có những hành trang cồng kềnh, luôn sẵn sàng đi
nơi khác. Lữ khách, phải là người sẵn sàng.
Có lẽ, Giáo Hội không ngừng tự "làm nhẹ
bớt" để sẵn sàng theo
sự thúc đẩy của Thánh Thần.
Còn tôi? Tôi sống thế nào trước đòi hỏi
nghèo khó này? Đức Giêsu đã nói rõ với các
bạn hữu của Người, chỉ mang theo những vật hết sức cần
thiết. Chiến thắng sự cám dỗ của tiền
bạc là chiến thắng đầu tiên của Tin
Mừng, là bài giảng đầu tiên rất cần
thiết cho một thế giới tham lam, là trận
chiến hàng đầu (nơi chính bản thân mình
trước hết) chống lại một kẻ thù
lớn của nhân loại: Sự chiếm hữu của
cải! Nguồn gốc của chia rẽ, tranh chấp và
kiêu ngạo!
Lạy
Chúa, xin giúp chúng con đến gần lý tưởng từ
bỏ mà Chúa mong muốn.
Còn nơi nào người ta không
đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó,
hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối
họ.
Chúng ta
ngạc nhiên vi tầm quan trọng
của thái độ khước từ “tiếp
nhận" trong diễn từ của Đức Giêsu. Nhưng môn đệ của Người có thành
công lắm không? Hình như không
được khá lắm. Người ta dễ dàng
đoán được những ý nghĩ: "Các ông
muốn chúng tôi trở lại chăng? Nhưng hiện nay
chúng tôi rất tốt! Chúng tôi là những người Do
Thái tốt theo truyền thống. Tại sao phải thay đổi những thói quen
của chúng tôi? Xin các ông hãy đi giảng đạo
nơi khác" Những khó khăn của Kitô hữu khi
trình bày đức tin không phải chỉ ngày nay mới có,
Đức Giêsu nói với chúng ta hôm nay: "Các con chớ có
lo lắng. Đây là điều Thầy đã
tiên liệu, Thầy đã báo trước cho các con".
"Chúng ta chớ nên ảo tưởng".
Ngày nay cũng như thời Đức Giêsu sứ
điệp đích thực của đức tin vẫn
bị đa số khước từ, không đón nhận. Vì thế điều Đức
Giêsu yêu cầu chúng ta là: Luôn đứng vững
đừng ngã lòng: "Nếu người ta không tiếp
nhận các con, các con hãy đi nơi khác". Chịu
đựng thái độ không tin, lãnh đạm, chối
bỏ,... điều đó xem ra hết
sức bình thường đối với Đức Giêsu.
Sự thật là khó khăn. Đức Giêsu đã báo trước điều
đó cho những người được sai đi rao
giảng Tin Mừng.
Các ông đi rao giảng, kêu
gọi người ta ăn năn sám
hối. Các ông trừ được nhiều quỷ,
xức dầu cho nhiều người đau ốm và
chữa họ khỏi bệnh.
Họ đã làm đúng những gì họ thấy
Đức Giêsu làm khi họ "ở với
Người".
Nội dung của nỗ lực "truyền giáo"
gồm 3 giai đoạn:
1. Rao
giảng lời Chúa, đòi hỏi một sự thay
đổi đời sống, một cuộc hoán cải.
2.
Chiến đấu chống sự dữ, xua đuổi
ma quỷ ra khỏi con người để giải thoát
họ.
3. Hoạt
động giúp người nghèo, cải thiện
đời sống và chữa lành bệnh tật.
Hoán
cải
Đó là
nội dung thứ nhất của việc rao giảng: Hãy
thay đổi cách sống. Hãy hoán cải.
Chúng ta hiểu vì sao các Tông đồ được ít
người nghe theo và bị từ chối .
Thông thường, con người không thích "thay
đổi" cách sống: Hãy để cho chúng tôi yên!
Thế mà, Thiên Chúa lại hay gây phiền hà, Người yêu
cầu chúng ta dấn thân vào một cuộc sống
mới. Chữ Hy Lạp "mitanoa" dịch ra là
"hoán cải", có nghĩa là “đổi ngược
tinh thần". Vậy là phải đổi hướng:
Chúng ta đã đi theo một
hướng, bây giờ phải quyết tâm đổi
ngược lại. Đây không phải là
điều dễ. Tin Mừng luôn mang
tính ác liệt. Chúng ta đã biến Tin Mừng trở
nên loại gì? Một thứ học thuyết
thiếu năng động? Một
thứ thuốc ngủ? Một thứ
nâng đỡ cho trật tự hiện hành? "Các Ngài đã kêu to" “ékèruxan" phải thay
đổi cuộc sống "Metanoôsin".
Trừ
quỷ
Chắc
hẳn Maccô đã dùng những cách mô tả theo
tâm thức của những người đương
thời, nhưng rõ ràng sứ vụ mang tính chất bi
kịch. Đó là một cuộc chiến! Một
cuộc chiến chống lại quyền lực của
sự dữ trên thế giới. Những
"nhà truyền giáo" những người
được Chúa "sai đi" không quảng cáo cho
một sản phẩm để bán chạy. Các Ngài đã lên đường để
đương đầu với một đối
thủ ghê gớm. Sự chống
đối mà các Ngài gặp không chỉ đến từ
những người khước từ vì không hiểu.
Có một lực lượng đối kháng.
Một sự chống lại Tin Mừng đến từ
xa hơn: Đó là những điều chúng ta gọi là
'tội lỗi thế gian’. Ngày nay, chúng ta có
thể diễn tả thế nào về những thế
lực xấu xa mà chúng ta phải chống lại để
xua đuổi chúng.
Chữa
lành
Lôi kéo con
người ra khỏi những thế lực xấu làm
cho họ hư mất, đó cũng là giúp họ thăng
hoa phẩm giá một cách tích cực, là chữa lành họ.
Đây là một trong những đòi hỏi rõ ràng của
Đức Giêsu. Mệnh lệnh vẫn có giá
trị, mặc dù trong bối cảnh văn minh hiện
nay, nó mang một hình thức cụ thể khác.
Rao
giảng Tin Mừng.
Không phải chỉ là "giảng dạy" mà
đặc biệt còn là "giải thoát". Ngày nay rao giảng
Tin Mừng phải có những hình thức tân tiến và
thích ứng thế nào để phù hợp với thời
đại của chúng ta? Chúng ta phải
chiến đấu chống lại những sự dữ
nào? Xã hội chúng ta cần sự
chữa lành nào?
Tin
Mừng vẫn luôn mang tính thời sự, nhưng chính chúng
ta không còn nghe được lời kêu gọi hoán cải
của Tin Mừng nữa.
|