Hành trình.
Sách Tông đồ Công vụ kể rằng
khi Đức Giêsu từ từ lên trời thì các môn đệ
ngước mắt trông theo, và cứ
ngây ngất đứng nhìn về trời như thế,
mãi cho đến khi có hai thiên thần từ đám mây hiện
ra nhắc cho các ông thì các ông mới hoàn hồn trở lại.
Tại sao các môn đệ ngây ngất như
vậy? Chắc hẳn là vì cảnh thiên
đàng rất là hấp dẫn.
·
Cũng
như một lần kia, ba tông đồ
Phêrô, Gioan và Giacôbê cũng được thoáng thấy một
chút vinh quang thiên đàng khi Đức Giêsu biến hình trên
núi. Ba ông đó cũng say sưa ngây ngất đến nỗi
xin Chúa cho mình cất lều ở lại mãi trên ngọn núi
đó.
·
Còn
thánh Phaolô sau khi được Chúa cho ngất trí chiêm
ngưỡng cảnh thiên đàng trong một khoảng khắc
ngắn ngủi, đã mô tả lại kinh nghiệm ấy
trong bức thư II gửi tín hữu
Côrintô như sau “Mắt chưa từng thấy, tai chưa
từng nghe…”
·
Ở
Lộ Đức năm 1858, một người từ trời
xuống là Đức Mẹ Maria đã hiện ra cho thánh nữ
Bernadette. Sau đó thánh nữ đi tu. Một
lần kia có một em bé đơn sơ
hỏi thánh nữ “Thưa ma sơ, ma sơ đã được
thấy Đức Mẹ, chắc là Đức Mẹ
đẹp lắm nhỉ?” Thánh nữ trả lời với
em bé bằng một lời diễn tả cũng rất
đơn sơ “Đẹp lắm con ạ,
đẹp đến nỗi ai đã thấy được
một lần thì chỉ mong chết để lại
được thấy nữa”.
·
Còn
ở Fatima năm 1917, Đức Mẹ hiện ra
cho ba em Luxia, Phanxicô và Giaxinta. Ba em đó cũng đơn sơ hỏi Đức Mẹ “Thưa Bà, Bà ở
đâu đến vậy?” Đức Mẹ đưa tay lên cao và nói “Từ trời xuống”. Ba em
liền xin “Vậy xin Bà cho chúng con cũng được
lên trời đi”. Đức Mẹ mỉm cười
đáp “Phanxicô và Giaxinta thì Ta sẽ cho về trời trong một
ngày gần đây; còn Lucia thì hãy chịu khó ở lại trần
thế này một khoảng thời gian nữa. Kể từ
ngày đó hai em kia lúc nào cũng mơ
ước tới ngày được lên trời. Dù sắp
chết hai em cũng chẳng chút lo sợ, lại còn mừng
vì mình sắp được lên trời.
Đó là một vài tia
sáng yếu ớt giúp chúng ta thoáng thấy một phần
nào cảnh tượng thiên đàng. Những chứng nhân vừa
kể chỉ thoáng thấy một vài tia sáng yếu ớt ấy
là đã say sưa ngây ngất, chỉ muốn sớm chết
đi để được hưởng thiên đàng, huống
chi khi thực sự hưởng thiên đàng và hưởng
trọn vẹn còn hạnh phúc ngất ngây đến chừng
nào!
Khi về trời, Đức
Giêsu đã hứa rằng Ngài về trời là để dọn
chỗ cho chúng ta, thiên đàng hạnh phúc vô biên ấy sẽ
là quê hương vĩnh viễn của chúng ta. Thế nhưng không phải
vì quê hương vĩnh viễn ấy của chúng ta hạnh
phúc vô biên mà ta chỉ biết ngóng trông quê trời và sao lãng
nhiệm vụ ở trần thế. Tất cả những
chứng nhân vừa kể trên, sau một thoáng giây chiêm
ngưỡng thiên đàng đều được nhắc
nhở phải trở lại với nhiệm vụ trần
thế:
·
Hai
thiên thần đã hiện ra từ đám mây nhắc nhở
các môn đệ “Hỡi những người xứ Galilê
sao còn mải mê đứng đó nhìn trời, hãy trở lại
Giêrusalem và bắt đầu nhiệm vụrao giảng Tin Mừng
mà Chúa đã giao phó…”
·
Còn
ba ông Phêrô, Gioan và Giacôbê, sau những giây phút say sưa trên núi
Tabôrê, đã được Chúa thức tỉnh dẫn xuống
núi để tiếp tục nhiệm vụ.
·
Thánh
nữ Bernadette, cũng như nữ tu Luxia sau khi được
nhìn thấy Đức Mẹ thì được Đức
Mẹ giao nhiệm vụ ở trần gian, Đức Mẹ
còn cho biết trước; chúng con sẽ phải đau khổ
nhiều.
Nghĩa là làm sao? Nghĩa là: Thiên đàng là quê
hương vĩnh viễn của chúng ta, nhưng trần
thế chính là con đường dẫn tới quê
hương hạnh phúc đó. Chỉ đứng
đó mà ngóng nhìn thiên đàng thì có lẽ không bao giờ ta tới
thiên đàng được. Muốn tới được
thiên đàng thì trước hết phải đi hết con
đường dương thế bằng cách chu toàn những nhiệm vụ của mình ở
đời này. Trong khi chờ đợi tới
ngày hưởng phúc thiên đàng, chúng ta vẫn còn phải
tiếp tục sống ở trần gian này. Mà trần
gian thì vẫn còn biết bao đau khổ: Khổ về vật
chất như nghèo đói, bệnh tật; khổ về
tinh thần như ganh ghét hận thù đố kị nhau.
Mà nguồn gốc của tất cả những khổ sở
vật chất và tinh thần ấy là vì người ta còn
tội lỗi, người ta còn chưa thực hành theo những lời Chúa dạy. Chuẩn bị
đi về quê trời là hết sức cố gắng góp
phần xóa đi bớt những đau khổ đó ở
trần gian như: chia sớt cho những người túng
thiếu, chăm sóc những kẻ bệnh tật, ủi
an những người đau khổ, hòa giải những
kẻ bất thuận với nhau, giúp cho người ta
tránh bớt tội lỗi, làm cho người ta biết
Chúa và thực hành những lời Chúa dạy. “Hỡi những
người xứ Galilê, sao còn cứ đứng đó mải
nhìn trời…” Khi các thiên thần nhắc cho các
môn đệ trở về với nhiệm vụ hằng
ngày, thì cũng là nhắc các ông làm những việc vừa
kể trên. Những việc đó chính là nội dung của
việc rao giảng Tin Mừng mà Đức Giêsu cũng
đã căn dặn một lần nữa cho các môn đệ
trước khi Người về trời “Chúng con hãy
đi khắp thế gian rao giảng Tin Mừng cho nhân loại”.
Trong ngày lễ Chúa Thăng
Thiên, chúng ta đã để ra ít phút ngước nhìn lên quê
trời để nhìn ngắm hạnh phúc vô biên mà Chúa sẽ
ban cho chúng ta. Những
phút đó thật là quý giá, là niềm vui, là nguồn an ủi, là sự khích lệ cho chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ không thụ động mải
mê chiêm ngắm hạnh phúc tương lai ấy. “Hỡi
những người xứ Galilê, sao còn đứng mải
nhìn trời…” Chúa nhắc chúng ta hãy quay về với bổn
phận của chúng ta trong cuộc hành trình nơi
dương thế: Làm cho cuộc đời này bớt
đau khổ hơn, giúp cho người đời biết
thương nhau hơn, và góp phần cho cuộc sống này
tươi đẹp hơn. Đó chính là bổn
phận hiện tại của chúng ta trong khi chờ đến
ngày ta được về quê trời hưởng hạnh
phúc vô cùng với Chúa.
|