Chúa Thăng
Thiên – Lm Giuse Phạm Thanh Liêm
Bốn mươi ngày sau
Chúa Phục Sinh là ngày thứ năm sau Chúa Nhật thứ
sáu phục sinh. Như vậy
lễ Chúa Thăng Thiên đúng ra đã được cử
hành vào ngày thứ năm vừa qua, nhưng ở một số
nơi lễ này được dời vào Chúa Nhật để
tín hữu có dịp tham dự và hiểu hơn về mầu
nhiệm Thiên Chúa nhập thể làm người.
I. Khỏi bốn mươi ngày Ngài Lên
Trời
Truyền thống Giáo Hội
vẫn cử hành lễ Chúa Lên Trời bốn mươi
ngày sau lễ Chúa Phục Sinh. Truyền thống này theo sát trình
thuật sách Công Vụ Tông Đồ: “Người lại
còn dùng nhiều cách để chứng tỏ cho các ông thấy
Người vẫn sống sau khi đã chịu khổ
hình: trong 40 ngày Người đã hiện ra nói chuyện với
các ông về Nước Thiên Chúa…. Nói xong,
Người được cất lên ngay trước mắt
các ông, và có đám mây quyện lấy Người, khiến
các ông không còn thấy Người nữa” (Cv.1, 3.9).
Bốn mươi ngày, là thời gian các
tông đồ còn có thể nhìn thấy Đức Giêsu, có thể
cùng ăn cùng uống với Ngài, còn được Ngài dạy
bảo như những ngày nào. Trong thời điểm ngay
sau khi Đức Giêsu phục sinh, các tông đồ cũng
vẫn còn u mê, vẫn còn tưởng Ngài sẽ khôi phục
nước Israel theo nghĩa phàm trần. Đức
Giêsu vẫn tiếp tục kiên trì dạy dỗ những
người học trò như thể “chậm hiểu”
đối với con người ngày nay, nhưng thật sự
những gì Đức Giêsu đề cập rất khó hiểu
vì các tông đồ đâu có những khái niệm trước
như những tín hữu hôm nay đã được nghe
đi nghe lại nhiều lần.
Đức Giêsu “lên trời” ngay trước
mắt các tông đồ (Cv. 1,9). Điều
này đã xảy ra tại vườn dầu (Cv. 1,12). Bao nhiều lần Đức
Giêsu hiện ra cho các tông đồ, và rồi Ngài lại biến
đi trước mắt các ông. Những lần
đó không có sách nào nói Ngài lên trời cả, chỉ coi Ngài
hiện ra và Ngài lại đi thôi, và rồi Ngài sẽ lại
thăm viếng các tông đồ khi các tông đồ cần
và Ngài muốn. Sách Tông Đồ Công Vụ hôm nay diễn tả
rất cụ thể và rõ ràng về biến cố Đức
Giêsu lên trời.
II. Này đây Thầy ở cùng các con mọi
ngày cho đến tận thế
Tin Mừng Đức Giêsu theo thánh
Matthêu không nói Đức Giêsu lên trời, mà lại nói Đức
Giêsu ở lại mãi với con người: “Này đây Thầy
ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”
(Mt. 28,20). Theo thánh Matthêu, Đức Giêsu
là Emmanuel, nghĩa là, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”, Thiên Chúa ở
với con người (Mt. 1,23). Nếu
Đức Giêsu là Đấng qua Ngài Thiên Chúa ở với
con người, thì đâu có khi nào Đức Giêsu rời
con người nữa. Thiên Chúa không ở xa con người,
nhưng ở gần thật gần con người, một
cách đặc biệt qua Đức Giêsu. Tin Mừng theo thánh Matthêu cũng cho thấy Đức
Giêsu đã nói: “nơi nào có hai hay ba người họp nhau
nhân danh Thầy, thì Thầy ở đó, giữa họ”
(Mt.18, 20). Tin Mừng Đức Giêsu theo thánh Yoan cũng có
những tư tưởng tương tự: “ai yêu mến
Thầy, sẽ giữ lời Thầy, Cha Thầy sẽ
yêu thương người ấy, Cha Thầy và Thầy sẽ
đến và ở lại với người ấy”
(Ga.14, 23). Đức Giêsu ở với các tông
đồ, ở với những người nhờ lời
các tông đồ mà tin vào Đức Giêsu.
Ý niệm Đức Giêsu ở với
con người, hàm chứa niềm tin Đức Giêsu
“đang sống” một cách nào đó. Đây không chỉ là
“đang sống” theo nghĩa những
người còn đang sống tưởng nhớ tới
Ngài, nhưng thật sự Ngài vẫn đang sống độc
lập và khách quan đối với tư tưởng của
con người. Đức Giêsu Phục Sinh vẫn đang
sống và ở với con người bất chấp con
người có biết hoặc ý thức điều đó
hay không.
III. Lên trời ngự bên hữu Thiên
Chúa
Một số người khi đọc
tới đây có thể đã nói: “Kinh Thánh mâu thuẫn;
như vậy biết tin thế nào đây, một đàng
nói lên trời một đàng nói vẫn ở dưới thế”!
“Phải chăng Kinh Thánh không đáng tin”.
Thật sự trong Kinh Thánh có nhiều điều bị
người ta nói “không lô gích và phản khoa học”, chẳng
hạn trong Sáng Thế Ký nói “Đức Chúa là Thiên Chúa lấy
bụi từ đất nặn ra con người, thổi
sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một
sinh vật” (St. 2, 7). Thiên Chúa là Đấng thiêng liêng làm gì
có tay mà nặn, làm gì có hơi thở mà
thổi hơi vào hình đất đó. Khoa học cho thấy
con người hình thành qua tiến trình tiến hóa.
Thiên Chúa là Đấng
thiêng liêng. Ngài
ở khắp mọi nơi. Không có gì hiện
hữu ngoài Ngài. Ma quỷ cũng luôn hiện
diện trước Ngài, không thể tránh được
Ngài. Nếu ai thù hận ghen ghét Ngài, thì sẽ
muôn đời khổ vì không thể trốn đâu
được với Ngài. Thiên Chúa là Đấng
thiêng liêng, nên không có tay phải tay trái,
không có bên phải bên trái. Những cách diễn
tả như vậy, đó là cách diễn tả “nhân hình” về
Thiên Chúa. Khi người ta nói “Thiên Chúa ở trên trời”,
thì không có nghĩa Thiên Chúa ở trên trời thăm thẳm
mà không ở dưới đất này, nhưng có nghĩa,
Thiên Chúa là Đấng cao vời siêu việt, vượt
quá sức hiểu và tưởng tượng của con
người. Thiên Chúa là Đấng cao vượt trên con
người như trời cao hơn đất: Thiên Chúa ngự
trên trời. Như vậy khi một số tác giả diễn
tả Đức Giêsu lên trời ngự bên hữu Thiên
Chúa, không có nghĩa đen hoàn toàn như vậy, nhưng phải
hiểu là Đức Giêsu được tôn vinh ngang hàng với
Thiên Chúa. Công Nghị Do Thái đã hiểu theo
nghĩa này, nên đã đồng thanh kết án tử hình
Đức Giêsu: là người mà dám nhận mình ngang hàng với
Thiên Chúa: phạm thượng (Mc.14, 62-64). Khi nói Đức
Giêsu lên trời ngự bên hữu Thiên Chúa, cũng không có
nghĩa rằng Đức Giêsu ở xa con người, rời
bỏ con người, nhưng có nghĩa, Ngài được
tôn vinh ngang hàng với Thiên Chúa. Ngài là Thiên Chúa nhập
thể, Ngài là Thiên Chúa làm người.
Câu hỏi gợi ý chia sẻ
1. Đức Giêsu nói: “Này đây
Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”
(Mt.28, 20). Bạn có thấy câu này mâu thuẫn với khẳng
định “Chúa Lên Trời” không? Tại sao bạn nói mâu
thuẫn hoặc không mâu thuẫn?
2. Trong Kinh Thánh, những chỗ
nào đề cập đến việc “Chúa lên trời”?
Theo ý bạn, “lên trời” trong từ ngữ “Chúa Lên Trời”
phải được hiểu như thế nào?
3. Ở đâu trong Kinh Thánh dùng
từ ngữ “lên trời ngự bên hữu Thiên Chúa”? Theo bạn,
từ ngữ “ngự bên hữu Thiên Chúa” phải được
hiểu như thế nào, vì Thiên Chúa là Đấng thiêng
liêng, đâu có bên phải bên trái?
|