Yêu như Chúa
yêu.
(Trích trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Ngày 10.10.1982, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã tôn
phong Cha Maximilien Kolbe lên bậc hiển thánh, vì Cha đã thực
hiện từng chữ lệnh truyền của Chúa Giêsu: “Anh
em hãy yêu thương nhau như Thầy yêu thương anh
em”. Trong thánh lễ phong thánh, Đức Thánh Cha đã
nói: “Như anh chị em đã biết, giữa những thử
thách bi đát nhất, vốn làm cho thời đại chúng
ta chìm trong vũng máu, Thánh M. Kolbe đã tự nguyện biến
mình chịu chết để cứu một người
anh em mà chính ngài không thân thuộc, đó là ông Francis
Gajouniseck. Ông là một người vô tội bị kết án tử hình để trả thù cho một
ngươi tù đã vượt ngục. Vị tử đạo
anh hùng đã bị kết án chết
đói ngày 14.8.1941 tại trại tập trung Đức Quốc
Xã ở Auschwitz, Ba lan. Linh hồn tốt lành của
ngài đã về cùng Chúa sau khi đã nâng đỡ ủi an
các bạn tù cùng số phận khốn khổ như ngài…
chính tình yêu cao cả đã giúp ngài vượt qua cơn thử
thách rùng rợn khủng khiếp và đã để lại
chứng tích lạ lùng của tình yêu thương anh em, của
lòng tha thứ cho kẻ giết hại mình. Ước gì
gương sáng và sự hộ giúp của Thánh Maximilien Kolbe
hướng dẫn chúng ta biết yêu thương chân thành,
yêu thương vô vị lợi, xứng đáng là người
Kitô hữu, đối với tất cả các anh chị
em trong một thế giới mà hận thù không ngừng giày
xéo cuộc sống con người…”
Khi chia tay với các tông đồ để ra đi
nộp mình chịu chết, Chúa Giêsu đã không để lại
một tài sản có thể liệt kê, cũng chẳng
để lại một kho tàng có thể hoá giá, mà chỉ
để lại một tâm sự gởi gắm được
coi như bí mật cuối cùng và quí giá nhất của tâm hồn
Ngài. Đó là lệnh truyền: “Anh em hãy yêu thương
nhau”. Trước đây, Ngài đã đề cập nhiều
đến giới luật yêu thương này rồi,
nhưng chỉ trong giời phút chia tay
này mới thấy đó là mối bận tâm lớn nhất
của Ngài. Yêu thương nhau là dấu hiệu rõ nhất
để nhận ra ai là kẻ thuộc về Ngài: “Người
ta cứ dấu này mà nhận biết chúng con là môn đệ
Thầy, là chúng con yêu thương nhau”.
Chúa Giêsu muốn thấy các môn
đệ mình yêu thương nhau và Ngài muốn cảnh giác
mối nguy cơ chính yếu luôn rình rập các môn đệ,
đó là sự thiếu lòng yêu thương nhau. Vì vậy, đây là một trăn trở lớn nhất cần
được nói ra một lần thay cho tất cả. Và
Chúa Giêsu đã nói: “Đây là giới răn của Thầy:
anh em hãy yêu thương nhau”. Thế là lời trăn trở một mình đã biến nên lời
trăn trối cho các môn đệ trong phút biệt ly. Như một tâm sự sau cùng cần phải ghi
nhớ, như một di chúc thiêng liêng tuyệt đối
không bao giờ được đặt lại vấn
đề và một lệnh truyền nhất thiết phải
thể hiện bằng được trong cuộc sống.
Nên “yêu thương nhau” đã là một bổn phận chi
phối toàn bộ đời người môn đệ Chúa
Giêsu và làm nên căn cước của họ “Ai yêu
thương thì bởi Thiên Chúa mà ra”.
Nhưng, thưa anh chị em, lệnh truyền yêu
thương nhau không phải muốn thực hiện thế
nào cũng được, mà phải quy chiếu khít khao và
chính tình yêu của Chúa Giêsu- một tình yêu vốn đã quy
chiếu vào tình yêu Chúa Cha – bây giờ trở nên kiểu mẫu
và cội nguồn tình yêu cho nhưng kẻ thuộc về
Ngài: Yêu như Chúa yêu. “Cha đã yêu mến Thầy
thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy.
Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy yêu
thương anh em”. Đó là một tình yêu mở ra cho
hết mọi người không giới hạn cũng chẳng
trừ ai (x. Bài đọc 1), một tình yêu san bằng mọi
hố sâu ngăn cách, dẹp bỏ mọi hàng rào cản trở
để người người gần gũi nhau
hơn. Tình yêu đó chủ động đi bước
trước (x. Bài đọc 2), cho tôi tớ trở thành bạn
hữu, cho xa lạ trở thành thân quen, cho mỗi niềm
riêng tư trở thành tâm sự muốn chia sẻ,và cho môn
đệ được trở thành những người
cộng sự với đầy đủ hành trang lên
đường sứ mạng. Để nếu cần,
tình yêu đó sẵn sàng mạo hiểm đến liều
mạng sống: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của
người thí mạng sống mình vì bạn hữu”. Thật
ra, Chúa Giêsu đã yêu những kẻ thuộc về Ngài bằng
chính tình yêu lớn nhất đó trong suốt cả đời
công khai của Ngài, nhưng qua cuộc tử nạn Phục
Sinh, chúng ta nhận ra tình yêu lớn nhất khi Ngài để
lại bí tích Thánh Thể làm bảo chứng và chết trên
Thánh Giá làm hy lễ cứu độ, để rồi
bước vào Phục Sinh, mở ra sự sống và niềm
hy vọng cho hết mọi loài.
Tình yêu đáp lại tình yêu. Nhận ra mình là kẻ được
Chúa yêu, chúng ta phải biết đáp trả bằng một
tình yêu trung tín đối với Chúa và tình yêu chân thành đối
với mọi người anh em: Phải biết “yêu
như Chúa yêu” và “yêu người như yêu Chúa”.
Yêu như Chúa yêu, nghĩa là không đóng khung giới hạn,
không kéo bè kết cánh, cũng chẳng chọn lựa thành
phần này để loại trừ thành phần khác, mà
trái lại, biết đến với mọi người. Tình yêu như vây làm
bùng phá mọi thứ hàng rào cản trở, kể cả
hàng rào muôn thuở của sự oán thù.
Yêu người như yêu Chúa, nghĩa là không chỉ
nhận ra trong những con người chúng ta phải yêu mến
khuôn mặt của người anh em, mà còn là khuôn mặt của
chính Đấng đã yêu chúng ta bằng tình yêu lớn nhất
của Ngài. Tình yêu như thế luôn luôn là một mạo hiểm
của mầu nhiệm Tử Nạn-Phục Sinh, nhưng
bên trong lại là một niềm vui bất tận.
Tuy nhiên, thưa anh chị em, nói
yêu bao giờ cũng dễ, chính khi thực hành yêu
thương chúng ta mới thấy hết những nét quyết
liệt của lệnh truyền này. Ở quy mô hẹp như một
gia đình đã có những va chạm nhiều
khi đưa đến sứt mẻ; ở quy mô rộng
hơn như một giáo xứ, lại cho thấy những
đụng chạm có nguy cơ rơi vào đổ vỡ.
Cũng vì tính nết ích kỷ, đầu óc hẹp hòi, nếp
nghĩ giới hạn, tầm nhìn phe cánh… Cũng vì quyền
lợi hay quyền lực, để rồi nhắm mắt
trước giới luật yêu thương. Và rộng
hơn nữa là quy mô của một xã hội, ở đó
thường diễn ra cảnh huynh đệ tương
tàn, chém giết, hận thù, chiến tranh…
Vậy, hỏi rằng lệnh truyền yêu
thương nhau của Chúa Giêsu có còn là một trăn trở thường xuyên cho đời
tín hữu không? Biết đến bao giờ người hết
là lang sói cho nhau? Hàng loạt
những câu hỏi như vậy có thể được
đặt ra, nhưng chỉ có được lời giải
đáp nếu lệnh truyền yêu thương của Chúa
Giêsu được tôn trọng. Cho nên
để có được niềm vui đích thực của
người sống trong sự Phục Sinh của Đấng
Cứu Thế, chúng ta hãy bắt đầu bằng quyết
tâm sống yêu thương chan hoà.
Mỗi Thánh Lễ là một cử
hành về tình yêu lớn nhất, qua đó Chúa Kitô hiến
thân cứu độ muôn người. Xin cho chúng ta hôm nay gặp
lại chính mình là kẻ đã được Chúa yêu, để
sống được là kẻ biết yêu người
khác. Và xin Chúa luôn thanh luyện tình yêu của
chúng ta để từng ngày chúng ta biết chân thành yêu
như Chúa yêu, yêu người như yêu Chúa, vì Chúa là Tình yêu.
|