Danh Chúa Giêsu
– Lm. Giuse Trần Việt Hùng
Thời Cựu Ước,
Thiên Chúa đã thường sai các sứ thần, sứ giả,
các tiên tri và các tổ phụ cha ông để truyền dạy
về mầu nhiệm ơn cứu độ. Khi thời đã mãn, Thiên
Chúa sai chính Con Một Ngài là Đức Giêsu xuống thế
để mạc khải về Nước Trời. Đức Giêsu là Chúa, qua Ngài muôn loài được
tạo thành. Danh thánh Chúa Giêsu là danh hiệu vượt
trên mọi danh hiệu: "Như vậy, khi vừa nghe
Danh Thánh Giêsu, cả trên trời dưới đất và
trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ" (Pl
2,10). Danh Chúa Giêsu có quyền
lực biến đổi và chữa lành mọi vết
đau thương cả hồn lẫn xác. Trong tất
cả các lời cầu nguyện chính thức của Giáo Hội
đều kết thúc bằng lời cầu: Chúng con cầu
xin nhờ danh Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng con.
Sau khi Chúa Giêsu đã phục sinh từ
cõi chết, các Tông đồ đã chứng kiến, gặp
gỡ và cùng ăn uống với Chúa
Giêsu. Chúa Giêsu đã minh chứng rằng Ngài
không phải là ma hay bóng hình, mà là người sống thật.
Chúa Giêsu đã chỉ cho các ông thấy dấu đinh
nơi tay chân và cạnh sườn bị
đâm thủng. Chúa đã cùng đồng hành
trên đường, đối thoại với hai môn đệ
và bẻ bánh phân chia. Niềm xác tín vững
vàng, các tông đồ đã mạnh dạn ra đi làm nhân
chứng, cho dù đối diện với muôn vàn trở ngại
khó khăn. Các Tông đồ đã nhân danh Chúa Kitô Phục
Sinh rao giảng sự thống hối và sự ăn năn để lãnh ơn tha tội cho muôn
dân. Ông Phêrô nói với dân chúng: “Anh em hãy sám hối, và mỗi
người hãy chịu phép rửa nhân danh Đức Giêsu
Kitô, để được ơn tha tội; và anh em sẽ
nhận được ân huệ là Thánh Thần” (Cv 2,38).
Qua thánh giá, Chúa Giêsu đã
đánh bại kẻ thù là tội lỗi và ma quỷ. Thánh giá là chìa khoá mở cửa
để vào Nước Trời. Triều
thiên vinh quang phải đi qua thánh giá. Chúa Giêsu đã giải
thích cho các Tông đồ con đường thánh giá phải
đi qua để vào Nước Chúa. Ngài trao ban cho các ông
quyền lực để thắng vượt tội lỗi
và sợ hãi. Chúa Giêsu mời gọi các tông
đồ hãy làm nhân chứng về sự sống lại của
Ngài cho mọi người. Chúng ta nghe và đọc nhiều
bài tường thuật rất đơn sơ, chân thành về
sự kiện Chúa Phục Sinh đã hiện ra với các
bà, các tông đồ, môn đệ và nhiều người
khác. Chúa hiện ra với mỗi người
qua mỗi hình thức trong mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Mỗi lần Chúa hiện ra đều có ý
minh chứng và củng cố thêm lòng tin của các môn đệ
vào sự sống lại.
Các môn đồ sống với tâm hồn
rất đơn sơ chất phác. Những thắc mắc, ngờ vực và lo âu của
các môn đồ là rất thật. Sau khi
Thầy của mình đã bị giết chết và chôn trong
mộ đá, các môn đồ sống trong tinh thần hoang
mang lo sợ và bỏ đi tản mác. Có
những môn đồ chán nản bỏ về quê nhà.
Trên đường về làng Emmaus, Chúa Giêsu phục sinh
đã xuất hiện như người khách lạ cùng
đồng hành với các ông để giải thích Kinh
Thánh và mở con đường mới dẫn vào Nước
Trời. Thật là nhiệm mầu, Chúa đã
sống lại rồi, đâu ai có thể gây hại gì cho
Chúa nữa. Đôi khi tôi tự hỏi: Sao Chúa không ra mặt
công khai công bố tin vui và quy tụ mọi người về
một mối? Chúng ta cũng nhớ rằng sứ mệnh
rao truyền Tin Mừng của Đấng Messia thì âm thầm
và ẩn giấu. Tư tưởng và
đường lối của Chúa thì không phải của
loài người.
Thiên Chúa rất kiên nhẫn
đợi chờ. Chúa
luôn tôn trọng tự do của con người. Chúa muốn gặp gỡ với từng tâm hồn.
Chúa mở lòng cho mỗi người có cơ
hội để cảm nhận được tình Chúa.
Nước Trời như hạt cải bé nhỏ
được gieo trồng, đâm chồi nẩy lộc
và phát triển. Lời giống Lời Chúa cứ tiếp tục
tung gieo trên khắp cánh đồng. Những tâm hồn vui vẻ đón nhận và
chăm nom vun tưới, hạt giống sẽ sinh hoa kết
quả. Khởi đầu Giáo Hội, với con số
rất khiêm nhường, chỉ có 12 tông đồ, trong
đó một vị đã bỏ cuộc và cùng với 72 môn
đệ, các bà đạo đức, một số
người thân thiện cảm tình theo Chúa. Họ
là nhóm nòng cốt. Chúa Phục Sinh đã
trao quyền cho các vị ra đi làm nhân chứng và rao giảng
Tin Mừng thống hối. Hầu hết
các môn đồ đã lấy mạng sống mình để
minh chứng niềm tin vào Chúa Kitô sống lại.
Thánh Phêrô và Gioan đã can đảm rao
giảng sự thật: Anh em đã chối bỏ Đấng
Thánh, Đấng Công Chính và xin tha tên sát nhân cho anh em, còn
Đấng ban sự sống thì anh em lại giết
đi. Và các tông đồ đã làm chứng rằng
Thiên Chúa đã cho Người từ cõi chết sống lại.
Giờ đây các ông chỉ lấy danh Người
mà làm các phép lạ chữa lành. Phêrô cũng thành thật
chia sẻ rằng chúng tôi không dùng quyền năng riêng hay
lòng đạo đức của chính mình mà làm các sự lạ.
Khi chữa lành cho anh què tàn tật, ông Phêrô nói: “Vàng bạc
thì tôi không có; nhưng cái tôi có, tôi cho anh đây: nhân danh Đức
Giêsu Kitô người Nazareth,
anh đứng dậy mà đi!” (Cv 3,6). Tất
cả năng quyền được trao ban cho các ông đều
nhờ qua Danh Chúa Giêsu Kitô. Mọi sự đều
phải quy về Chúa Kitô Phục Sinh. Ngài
là hoa quả đầu mùa của những kẻ yên giấc.
Ngài là đầu của Nhiệm Thể.
Chúa Giêsu đã sai các Tông
đồ ra đi làm nhân chứng và truyền rao ơn cứu
độ. Các
Tông đồ đã xả thân mình vì đức tin. Với một sức mạnh thúc đẩy nội
tâm, các ông không còn rụt rè, sợ hãi nhưng kiên vững
xác tín rao giảng về cuộc đời của Chúa.
Chính Chúa là lẽ sống, là đá tảng và sức
mạnh. Tất cả mọi quyền lực
thế gian, áp đặt của kẻ thù, bắt bớ,
tù tội, gươm giáo và chết chóc không làm lung lạc
niềm tin. Các tông đồ vững mạnh tuyên bố
rằng: “Vậy xin tất cả quý vị và toàn dân Israel
biết cho rằng: nhân danh chính Đức Giêsu Kitô, người
Nazareth, Đấng mà quý vị đã đóng đinh vào thập
giá, và Thiên Chúa đã làm cho trỗi dậy từ cõi chết,
chính nhờ Đấng ấy mà người này được
lành mạnh ra đứng trước mặt quý vị” (Cv
4,10).
Thánh Phaolô, vị Tông đồ sinh sau
đẻ muộn trong Đức Kitô, cũng mạnh dạn
tuyên xưng danh Chúa: “Nhân danh Đức Giêsu Kitô, ta truyền
cho ngươi phải xuất khỏi người này! Ngay
lúc ấy, quỷ thần liền xuất” (Cv 16,18). Nhân danh Chúa Kitô Phục Sinh,
mọi quyền lực thế gian phải quỳ phục.
Hãy tự vấn xem có khi nào chúng ta thực
tình dùng Danh Thánh Chúa để chế ngự các nết xấu,
xua trừ ma quỷ hay làm một việc gì tốt không?
Nhiều lần chúng ta đã chối từ, lẩn
tránh và ngại ngùng tuyên xưng danh Chúa. Rất thường
chúng ta không dám tuyên xưng niềm tin vào Chúa Kitô nơi công cộng.
Đôi khi chúng ta không dám làm Dấu Thánh Giá tuyên
xưng một Chúa Ba Ngôi nơi bàn ăn. Chúng ta giả
vờ sống như những người không tin. Hoạ theo những thói tục hư đốn, truỵ
lạc, đàm tiếu, gian dối và tỏ ra mình sành
chơi, sành điệu không thua kém gì người không biết
Chúa.
Nhìn vào cuộc sống của
người Kitô hữu, chúng ta phải chân nhận rằng
đã có quá nhiều lần chúng ta phân rẽ chi thể mầu
nhiệm của Chúa. Chúng
ta dựa vào niềm tin để đả phá, ghen ghét và
xa tránh nhau. Lời của Thánh Phaolô nhắc nhở:
“Thưa anh em, nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tôi
khuyên tất cả anh em hãy nhất trí với nhau trong lời
ăn tiếng nói, và đừng để có sự chia rẽ
giữa anh em, nhưng hãy sống hoà thuận, một lòng một
ý với nhau” (1 Cr 1,10). Sống tinh thần của Chúa Kitô
Phục Sinh là sống tinh thần yêu thương trong an bình. Nhân danh Chúa Kitô, chúng ta là
sứ giả của hoà bình, là nhân chứng của tình yêu
và là môn đệ của sự khiêm nhường phục vụ.
Lạy
Chúa, xin đoái nhìn đến đoàn con của Chúa. Nhờ
Mầu nhiệm Vượt qua, Chúa đã biến đổi
tâm hồn và thân xác chúng con. Xin cho chúng con biết đặt
trọn niềm tin tưởng nơi Chúa Kitô sống lại,
để mai sau cùng chung hưởng vinh phúc muôn đời.
Chúng con cầu xin nhờ danh Đức Kitô, Chúa chúng con.
Amen.
|