Cho đi thì
còn, giữ lại thì mất
(Trích
trong ‘Cùng Đọc Tin Mừng’ – Lm. Ignatiô Trần Ngà)
Qua Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nêu ra
một nghịch lý gay gắt người đời khó
hiểu được: "Ai yêu quý mạng sống mình,
thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình
ở đời này, thì sẽ giữ lại
được cho sự sống đời
đời." (Ga 12,25)
Ai nâng niu sự sống mình
thì sẽ đánh mất nó.
Người đời cho
rằng muốn bảo tồn được mạng
sống thì phải nâng niu cưng chiều nó tối đa,
phải dành ưu tiên cho mình trong tất cả mọi
sự. Còn Chúa Giêsu thì
chủ trương ngược lại: "Ai yêu quý
mạng sống mình, thì sẽ mất!" (Ga
12, 25).
Làm sao hiểu được chân lý nầy?
-
Nếu
tim chỉ sống cho riêng mình mà không
bơm máu nuôi toàn thân thì tim sẽ bị ứ đầy
máu và ngừng đập.
-
Nếu
phổi chỉ phục vụ bản thân, không đưa
dưỡng khí nuôi toàn cơ thể, thì phổi chết.
-
Nếu
bao tử và ruột chỉ chăm lo cho mình, giữ lại
tất cả dinh dưỡng cho mình mà không chuyển đi
nuôi những bộ phận khác, bao tử và ruột tự
kết án tử cho mình.
Ai liều mất mạng
sống mình, thì sẽ bảo tồn được nó.
Người đời cho rằng:
"mạng sống hơn đống vàng" nên
người ta chăm sóc, bảo bọc, che chở nó
bằng mọi giá. Trong khi đó, Chúa Giêsu dạy, muốn
bảo tồn mạng sống thì hãy hy sinh nó đi: "ai
liều mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng thì sẽ
cứu được mạng sống ấy" ( Mc 8,35).
Đây là chân lý hết sức hệ
trọng nên được các tác giả Tin Mừng
nhắc lại nhiều lần: Gioan 12, 25b / Matthêu 10,39/
Matthêu 16, 25/ Luca 9,24/ Luca 17,33.
Làm sao hiểu cho được những
nghịch lý nầy?
-
Sở
dĩ tim sống khoẻ vì tim rất
quảng đại và hy sinh, luôn luôn bơm hết dòng máu
quý báu của mình để cống hiến cho toàn thân
được sống. Lẽ sống của tim là liên tục cho đi những gì đã
lãnh nhận.
-
Sở
dĩ hai buồng phổi sống trong tình trạng sức
khoẻ sung mãn vì phổi vị tha, không tìm ích riêng cho mình, nhưng luôn luôn chuyển đi dưỡng
khí trong lành cho những phần chi thể khác.
-
Sở
dĩ bao tử và ruột hoạt động tốt là vì
chúng luôn trao ban và dâng hiến: một khi tiếp nhận
được thức ăn, bao tử và ruột
chuyển hoá thành chất dinh dưỡng và chuyển
hết cho những bộ phận chung quanh, không giữ
lại gì cho riêng mình.
Nói chung, lẽ
sống của từng cơ quan là hy sinh, là quên mình, là dâng
hiến tất cả cho những cơ quan khác cũng
như cho toàn thân.
Ở Israen có hai biển hồ: một
là biển hồ Galilê, hai là biển chết. Biển
hồ Galilê tiếp nhận nước từ sông Jordano
rồi xả xuống phía hạ lưu, luôn trao ban
những gì vừa nhận được. Nhờ
đó, nước hồ lúc nào cũng trong lành, trở nên
môi trường thích hợp cho tôm cá sinh sôi nẩy nở,
cung cấp nước uống cho cư dân quanh vùng,
tưới xanh những cánh đồng và vườn cây
ăn trái, đem lại phì nhiêu và sức sống cho
đất cằn, đem lại sung túc cho bao triệu
người qua các thời đại. Vì
thế, nó đáng được gọi là biển
sống.
Xuôi về phía nam chừng 200 km dọc
theo sông Jordano, người ta gặp thấy một biển
hồ khác rộng lớn hơn biển hồ Galilê
gần năm lần nhưng bị gọi tên là biển
chết; vì tuy cùng nhận nước từ sông Jordanô
như biển hồ Galilê, nhưng nó giữ lại
tất cả cho mình, không cho chảy đi đâu cả. Vì thế, nước của nó trở thành
nước ao tù, mặn đến độ không sinh
vật nào sống được. Chung quanh biển
nầy, không nhà cửa, không cây cối, không sinh vật nào
có thể lập cư...
Chúa Giêsu dạy: nếu hạt lúa
được giữ nguyên trong kho, được bảo
quản kỹ càng, thì nó chỉ là hạt lúa trơ
trọi, một hạt lúa cô đơn, một hạt lúa
chết dần mòn. Còn hạt lúa nào chịu
huỷ mình đi trong ruộng sình sẽ vươn lên
phơi phới và sinh được gấp trăm.
Cuộc đời của Đức
Giêsu cũng là một minh chứng hùng hồn cho chân lý
Người dạy. Chúa đã chịu gieo mình
xuống cõi đời ô trọc, chịu hy sinh, chịu
đủ thứ khổ nhục, cuối cùng chịu
chết trên thập giá và mai táng trong mồ.
Trước mắt người đời, Chúa Giêsu
đánh mất tất cả và thất bại hoàn toàn!
Thế nhưng qua khổ
nạn và sự chết, Người đã phục sinh, lên
trời vinh hiển. Nhờ gieo mình xuống và tự hủy đi
như một hạt lúa gieo vào bùn đất, Chúa Giêsu
đã sống lại khải hoàn đem lại ơn
cứu độ cho muôn người và cho họ
được hưởng phúc trường sinh.
Quy luật sinh tồn là thế: chỉ
khi cho đi, mới là lúc được nhận lại
dồi dào; chính khi hiến mình là lúc nhận lại bản
thân. Vì thế, khi sắp chịu huỷ mình trên thập giá
và chịu mai táng trong mộ, Chúa Giêsu gọi đó là
giờ Người được tôn vinh: "Đã
đến giờ Con Người được tôn
vinh!" (Ga 12, 23).
Thế là nghịch lý trên đây giờ
đã được sáng tỏ và trở thành chân lý soi
dẫn cho cuộc đời.
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho chúng con sẵn sàng hiến thân để
phụng sự Chúa và nhân loại, như hạt lúa bị
chôn vùi cho nhiều hạt khác được phát sinh,
để trở thành "biển sống Galilê" và không
bao giờ là "biển chết".
|