Lời giới thiệu của NguyễnHyVọng
Toàn thể nhân
loại ở quả đất, và tất cả thiên thần, các thánh trên thiên đàng,
cũng không thể nào nói hết vinh quang của Thiên Chúa, dù cho đến đời
đời. Tại sao tôi biết điều đó? Vì Thiên thần Gabrien đã nói:
“Với Thiên Chúa không có điều gì
mà Ngài không thể làm được”.
Câu nói của Thiên
thần Gibrien, xác định Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng, thì điều tôi
khẳng định ở trên là điều tât nhiên. Thêm một điều nữa, trong Mười
Điều Răn của Thiên Chúa, điều răn thứ 8: chớ làm chứng dối. Vinh quang của
Thiên Chúa thì không bao giờ nói hết; vì thế, nói dối để mang tội vào thân là điều dại
dột.
Những tôn giáo giả, đảng phái gian tà, vì
không có chân lý, họ phải tự dối lòng, lừa dối tín đồ và lừa dối người
khác; họ là những kẻ đáng thương, vì họ không có hạnh phúc ở đời
này và bị đau khổ mãi mãi ở đời sau, nếu tiếp tục con đường lầm
lạc, không chịu trở về với Thiên Chúa, trước khi quá muộn.
Qua 2 câu chuyện dưới đây, Thiên Chúa cho phép
xẩy ra để nói với tất cả chúng ta: “Chúa
Giêsu thật sự hiện diện trong Phép Thánh Thể ”,
và qua đó, Ngài
cũng cho chúng ta biết: Công Giáo là Đạo do Chúa Giêsu sáng lập.
Con khao khát Ngài
Tại một
giáo xứ nhỏ thuộc miền bắc nước Ý, nơi cha sở Bettsire đang chuẩn bị cho một số em
Rước Lễ lần đầu.
Mathilde, một cô bé 8 tuổi đến gặp cha và buồn bã kể rằng, trong đám
bạn học cùng lớp chỉ có mình em là không được Rước Lễ lần đầu
trong dịp tới đây. Bố em rất get đạo, đã cấm em đến Nhà thờ chịu bí
tích Thánh Thể. Nhưng mẹ em là người ngoan đạo...
Cha Bettsire an ủi em và ngỏ ý muốn được nói
chuyện với mẹ của em càng sớm càng tốt, bởi ngài thấy rằng một
giađình mà không cậy dựa vào Thiên Chúa thì sẽ phải khốn khổ biết
chừng nào. Mọi việc diễn biến không theo như ý cha sở, bà mẹ thì
đành bó tay trong khi ông bố vẫn dứt khoát không cho Mithilde Rước Lễ
lần đầu. Ông còn mạnh miệng tuyên bố: “Nếu quả thực có Thiên Chúa,
ông ta sẽ tới tìm con gái tôi và cho nó Rước Lễ lần đầu.”
Thế rồi, vào những ngày đầu của tháng 8, năm 1935, cô Mathilde tới gặp cha và hỏi Tuần
Cửu Nhật là gì? Cha giải thích, Tuần Cửu Nhật là một thời gian 9 ngày liên tiếp mà
cac Kitô hữu đọc kinh cầu nguyện nhiều hơn và sốt sắng hơn bình
thường, họ còn siêng năng làm nhiều việc hy sinh khác.
Nge vậy, Mathilde rạng rở net mặt và xin với cha:
“Vậy, thưa cha, ngày 15 tháng 8 săp tới đây là
lễ Đức Mẹ lên trời, con sẽ làm một tuần cửu nhật trước đó, vào
ngày mùng 6. Nhưng con xin
cha khi dâng Lễ mỗi ngày, thì cha đặc biệt cầu nguyện thêm cho con
nhé.”
Cha Bettsire ngạc nhiên hỏi lại: “Mỗi ngày ư? Không
được đâu...Nhưng thôi, cha sẽ nhớ hiệp ý cầu nguyện cho con. Thế, con muốn xin Chúa điều gì?”
Cô bé nồng nhiệt trả lời: “Trước hêt, con muốn bố
con cho phép con được Rước Lễ lần đầu. Hai nữa là con tha thiết xin
cho bố con được ăn năn trở lại.”
Vị linh mục nhắc thêm cho cô bé nhớ về xin bà mẹ
Rước Lễ đầy đủ trong suốt Tuần Cửu Nhật này, để hiệp ý cầu nguyện
với em.
Đến ngày 5 tháng 8, Mathilde
đến nhà xứ xin cha cho em được Xưng Tội lần đầu, sau đó em trở về
nhà, lòng tràn đầy hy vọng.
Ngày 9 tháng 8, mẹ của Mathilde đến tìm cha sở
và báo tin cô bé đang bị bịnh nặng, nhưng
bản thân em vẫn hy vọng cơn bịnh không làm cản trở em tiếp tục
làm tuần cửu nhật.
Cha Bettsire hỏi bà mẹ: “Thế con bé bị bịnh như
thế nào?”
Bà mẹ mếu máo trả lời: “Con cũng không rõ. Chính
bác sĩ đến khám cũng không biết cháu đã mắc bịnh gì. Nó cứ sốt
nóng liên tục”
Vị linh mục đành chỉ biết an ủi bà mẹ ngoan đạo:
“Có thể là Chúa muốn để cho con bé phải bịnh nặng, để làm dịu tâm
hồn chai đá của ông bố.”
Đến chiều 13 tháng 8, bà mẹ
lại chạy đến tìm cha sở. Bà vừa khóc vừa cho cha biêt tình trạng cô
bé ngày càng xấu đi.
Vị linh mục quả quyết: “Nếu thế, lát nữa tôi sẽ
mang Mình Thánh Chúa cho con bé được Rước Lễ lần đầu.”
Bà mẹ hoang mang sợ hãi nài xin: “Ôi, xin cha đừng
làm thế, chồng con sẽ nổi nóng mà xúc phạm đến cha mất.”
Vị linh mục nge vậy lại thôi, cha hứa với bà sáng
mai cha sẽ dâng Lễ cầu nguyện đặc biệt cho Mathilde.
Ngày 14
tháng 8, lúc 8 giờ tối, có người đến gọi cha
Bettsire ở phòng khách. Không thể tin được, đó chính là bố của bé
Mathilde đang đứng đó. Ông ta khẩn khoản xin cha hãy đem Mình Thánh
Chúa cho con bé vào ngày hôm sau.
Vị linh mục chưa hết ngạc nhiên, vội bảo: “Nếu ông
muốn, tôi có thể tới ngay đêm nay..”
Với một giọng chắc nịch, ông ta ngắt lời: “Không,
cha hãy để đến đúng ngày mai.”
Vào lúc 4 giờ chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng bé Mathilde để
kéo lại mấy tấm màn. Cô bé đang ngồi trên giường thều thào nói với
mẹ: “Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ một chuyện. Không biết con ngủ hay
con mơ, nhưng điều con nói với mẹ đây chắc chắn là sự thật: ngày mai
con sẽ chết.”
Bà mẹ hốt hoảng kêu lên: “Ôi, con tôi, sao con lại
dám nói như thế?”
Em khẳng định:
“Rồi mẹ sẽ thấy, ngày mai con sẽ chết mà. Hồi nãy lúc con
đang ngủ hay con đang mơ gì đó, nhưng con đang ngồi trên giường thì có
một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu vào phòng con, con thấy một Bà rất
xinh đẹp, mặc toàn đồ trắng tinh. Bà mĩm cười với con, rồi dịu dàng
ra dấu bảo con: “Con thân yêu, con hãy vào Nước Trời với Ta.”
Con vội vàng lắc đầu: “Không, con không muốn”
Bà ngạc nhiên hỏi lại: “Thế con không muốn lên
Trời ư?”
Con thưa: “Có chứa ạ, nhưng xin cho phép con được
rước Mình Thánh Chúa đã, và ngoài ra, con còn muốn bố con ăn năn trở
lại nữa.”
Nge vậy, Bà Xinh Đẹp liền đến sat bên giường để
hôn lên trán con, rồi nói: “Con ngoan lắm, được rồi, ngày mai con sẽ
được như ý, rồi Ta sẽ đến tìm con để đưa con về Thiên đàng.”
Con nói thêm một câu: “Vâng, nếu được như vậy, ngày
mai con sẽ vui lòng đi theo Bà”.
Đó mẹ thấy chưa, chắc chắn ngày mai con sẽ chết
mà.”
Nhưng bà mẹ cứ nức nở lặp đi lặp lại: “Không,
Mathilde ơi, con chỉ mơ đấy thôi, con chỉ mê sảng đấy thôi.”
Ba giờ sau ông bố đi làm về, vừa bước vào phòng,
cô bé đã kêu lên: “Bố ơi, ngày mai con sẽ chết”
Đến phiên ông bố trợn tròn mắt kinh ngạc, không
hiểu đầu đuôi thế nào. Bà vợ liền kéo ông sang phòng bên cạnh và kể
lại tât cả. Ông bực bội quát lên: “Phi lý. Thật là phi lý.”
Ông đùng đùng quay lại phòng Mathilde, chưa kịp nói
gì thì em đã vội thưa: “Bố ơi, dù bố có tin hay không thì con cứ nói
với bố rằng: ngày mai con sẽ chết.”
Ông bố đã hơi
dịu xuống, ông khẩn khoản nói với Mathilde: “Con ơi, con đừng bỏ bố
mẹ, bố mẹ chỉ có mỗi mình con thôi.”
Cô bé vẫn quả quyết: “Bố không thể thay đổi được
gì đâu. Bà Xinh Đẹp mặc toàn màu trắng đã nói với con như thế.”
Ông bố đến sát bên giường, hỏi: “Nhưng mà con muốn
gì? Con cứ nói đi, bố sẽ làm ngay cho con, bố chỉ van xin con, con
đừng có chết.”
Khuôn mặt cô bé chợt ửng hồng, loé lên niềm hy
vọng, em hỏi lại bố:
“Vậy thì bố đến nhà xứ xin cha ngày mai mang Mình Thánh Chúa cho con
ngay đi, vâng, chỉ trong vòng ngày mai thôi.”
Và ngày 15 tháng 8, Lễ Đức
Mẹ Lên Trời đã tới, đó cũng là ngày cuối cùng của Tuần Cửu Nhật.
Ngay từ sớm tinh mơ, cha và một chú giúp Lễ, đã đem Mình Thánh Chúa
cho cô bé Mathilde.
Cha vừa bước vào phòng, cô bé đã tung chăn, giang
rộng hai tay: “Lạy Chúa Giêsu, Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến cùng con.”
Cha sở thấy rùng mình ớn lạnh vì xúc động. Cha
mời mọi người ra khỏi phòng, rồi nói với em: “Con có muốn xưng tội
không?”
Mathilde suy nghĩ một thoáng rồi trả lời: “Thưa
cha, lòng con hoàn toàn trong trắng, con chỉ xin cha trao Chúa Giêsu cho
con vì con đã quá khao khát Người.”
Bố mẹ cô bé, cô y tá và một người giúp việc
trong nhà trở lại, họ cùng em đọc kinh Cáo Mình. Vừa dứt lời kinh
thì ông bố đã quỳ xuống, khóc nức nở. Cha sở trang trọng trao Mình
Thánh Chúa cho Mathilde. Vừa rước lễ xong, em đã chìm sâu vào tĩnh
nguyện.
Độ 3,
4 phút sau đó, em mở mắt ngồi lên, rồi nghiêng mình âu yếm hôn bà
mẹ. Em nói một cách dõng dạc: “Mẹ
thân yêu của con, con cám ơn mẹ thật nhiều về tất cả mọi chuyện mẹ
đã làm cho con. Bây giờ thì con có thể yên tâm nhắm mắt được rồi.”
Em lại quay sang ông bố, trông thấy ông quá đau khổ,
em khẩn khoản xin bố: “Bố ơi, bố có thể hứa với con một điều được
không? Bố thân yêu của con, xin bố
hãy trở thành một người Kitô hữu thật tốt, bố nhé”
Cuối cùng em nhìn cha sở và thì thào: “Con cám ơn
cha đã đem Chúa Giêsu đến cho con, bây giờ con không còn đói nữa.”
Mathilde kiệt sức ngả mình xuống giường. Nằm như
thế được mấy phút, em lại trỗi dậy, nhìn ra phiá cửa và nói thật
rõ ràng: “Kia rồi, Bà Xinh Đẹp mặc toàn trắng lại đến kia rồi.”
Nói thế rồi em ngả xuống chiếc gối, trút hơi thở
cuối cùng...
Ba ngày sau, các bạn cùng lớp đưa linh cữu Mathilde
tới Nhà thờ. Đoàn người đưa tiễn trông như một đám rước khải hoàn
trong chiến thắng hơn là một đám tang ảm đạm.
Khi từ nghiã trang trở về, ông bố của Mathilde đến
bên cha Bettsire, khóc nức nở: “Cha
ơi, tôi đã giết con tôi.”
Cha ôn tồn nhẹ nhàng bảo ông: “Không phải thế đâu, ông không hề giết con
bé. Chính Thiên Chúa đã tới tìm con bé. Mà không phải Thiên Chúa
muốn đưa con bé về thôi đâu, Người còn muốn cả linh hồn của ông nữa
đấy.”
Đến lúc này thì ông bố xúc động thú nhận: “Vâng
thưa cha, Thiên Chúa đã chiếm được tôi rồi. Điều tôi đã hứa với bé
Mathilde cuả tôi, tôi nguyện ghi nhớ cho đến hết đời.”
-- Theo tập Hoan Ca của CĐM, số 1.
1999 --