Hạnh
phúc trong tầm tay – Lm. Giuse Đỗ Vân
Lực
Cuộc sống muôn
mặt. Có
buồn. Có vui. Niềm
vui không thiếu trong cuộc đời. Nhưng niềm vui thường chỉ
đến với những người giàu có, thông thái,
quyền thế. Hôm nay, Đức Giêsu
công bố Tin Mừng cho những người nghèo khổ.
Nước Trời đã tìm thấy trụ sở nơi
những tâm hồn đơn sơ, tầm thường.Vì
chính Đức Giêsu cũng phát xuất từ hoàn cảnh
khó nghèo đó.
Hơn nữa qua cơn thử thách trong
hoang địa, Đức Giêsu mới cảm thấy
thấm thía cơn đói khát của nhân loại trên
đường tìm về hạnh phúc đích thực. Hôm
nay hạnh phúc đã xuất hiện trong tầm tay, vì “Triều Đại Thiên Chúa đã
đến gần” (Mc 1:15).
Chúng ta có nhận ra những dấu chỉ và thời
điểm Thiên Chúa đến viếng thăm hay không?
CUỘC ĐỌ SỨC
Đức Giêsu
được Thánh Linh dẫn vào hoang địa
để đương đầu với đối
thủ lợi hại nhất của Thiên Chúa là Xatan. Tại đây sẽ xác
định cuộc thắng bại, quyết định
tất cả sứ mệnh cao cả của Người.
Thánh Marcô thuật lại rất vắn
tắt, nhưng cũng cho thấy sau khi “chịu Xatan cám
dỗ”, Đức Giêsu “sống giữa loài dã thú, và có các
thiên sứ hầu hạ Người” (Mc 1:13). Sau cơn cám dỗ rất lớn lao đó, Thiên Chúa đã trả lại cho
Đức Giêsu cảnh hòa hợp giữa đất
trời. Cảnh hòa bình đó chỉ kiếm
thấy trong thời Mêsia (x. Is 11:6-9).
Cuộc chiến thắng Xatan vô cùng cần thiết
để chấm dứt cảnh lộng hành của
đầu mục thế gian và mở ra một thời
đại mới chan chứa tình người và hồng ân cứu độ. Đức
Giêsu sẽ là thủ lãnh qui tụ muôn dân trong cảnh hòa
bình và hạnh phúc.
Để rao giảng Nước Thiên
Chúa, Đức Giêsu đã phải chuẩn bị bằng
một cuộc chiến thắng những ồn ào của
bao cơn cám dỗ. Người đã lên
tiếng giữa một cảnh thanh bình, giữa cảnh
hòa hợp và tương liên giữa mọi thụ tạo,
giữa thiên thần và các muông thú (Disciples in Mission [Homily
Guide, Lent Cycle B 1999:5]). Con người cảm thấy
liên đới với muôn thụ tạo trong ơn cứu
độ do Thiên Chúa đã giao ước. “Con người
không còn là một kẻ ngoại cuộc hay kẻ thống
trị thiên nhiên. Nhưng chúng ta cần hiểu
rằng mình là một thành phần của chính thiên nhiên.
Vũ trụ hôm nay không phải là một miền
đất lưu đầy cũng không phải chỉ là
nguồn khai thác của con người. Nhưng
vũ trụ cũng được Thiên Chúa yêu
thương như chúng ta. Tất cả
đều lệ thuộc vào luật của Thiên Chúa
chứ không phải của chúng ta, luật liên kết
tất cả “các thụ tạo có xác” vào một giao
ước” (Disciples in Mission [Homily Guide, Lent Cycle B 1999:7]).
Quả thế, “muôn loài thọ tạo những ngong ngóng
đợi chờ ngày cũng sẽ được
giải thoát, cùng với con cái Thiên Chúa chung
hưởng tự do và vinh quang” (Rm 8:19-21).
Sau khi chiến thắng
Xatan, Đức Giêsu cảm thấy có một sức
mạnh phi thường.
Sứ mệnh Người hiện rõ từng
nét. Khi nghe tin “ông Gioan bị nộp” vì đã làm
chứng cho công lý, “Đức Giêsu đến miền Galilê
rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa” (Mc 1:14), một Tin Mừng “cống hiến
cho nhân loại sự tự do, công chính và niềm hi
vọng” (Life Application Study Bible 1991:1727). Nghĩa là
Người vẫn không sợ xiềng xích gông cùm, nhưng
can đảm rao giảng “Triều Đại Thiên Chúa” (Mc 1:15), một Triều Đại
được xây dựng trên lẽ công chính, trái tai bạo chúa Hêrôđê và đẩy ông Gioan
vào chỗ chết. Cũng chính vì lẽ công
chính đó, Đức Giêsu đã bị bách hại.
Nhưng cũng chính nhờ đó, uy quyền Thiên Chúa bao
trùm toàn thể vũ tru,# và nhân loại
mới biết thời đại cánh chung đã
đến.
Đã đến phút chót,
mọi lời Thiên Chúa hứa phải được
thực hiện. Chính
nơi con người Đức Giêsu những lời
hứa đó sẽ hiện thực từng nét. Cũng chính nơi Người, người ta
nhận biết và cảm nghiệm “Triều Đại
Thiên Chúa đã đến gần” (Mc 1:15). Muốn thừa
hưởng lời hứa và sống trong “Triều
Đại Thiên Chúa”, “anh em hãy sám hối và tin vào Tin
Mừng” (Mc 1:15). Đó là điều
kiện duy nhất cho những ai muốn sống với
niềm vui Nước Trời. Không thay
đổi não trạng, không chuyển hướng sống,
không thể cảm thấy niềm vui của những
người “quay về với Thiên Chúa của Giao
ước và dấn bước vào một cuộc sống
mới” (Kinh Thánh Tân Ước 1995:184), một cuộc
sống được biến đổi toàn diện
nhờ cái chết và sự phục sinh của Đức
Giêsu Kitô.
Khi sám hối, chúng ta trải
qua một cuộc lột xác, giống như “thân xác
Người đã bị giết chết, nhưng nhờ
Thần khí Người đã được phục sinh”
(1 Pr 3:18). Chính Thần Khí sẽ tạo nên cả hai cuộc
biến đổi kỳ diệu đó. Thần Khí sẽ gìm toàn thân chúng ta vào máu của
Đức Giêsu và sẽ nâng chúng ta lên “cùng Thiên Chúa” (1 Pr 3:18), dưới sự lãnh
đạo của Đức Giêsu Kitô. Nhờ cuộc toàn
thắng đó, Đức Giêsu đã giựt thoát nhân
loại khỏi nanh vuốt ma quỉ, tội lỗi và
sự chết. Nhờ đó, Đức
Giêsu trở thành hiện thân của tình yêu Thiên Chúa, một
tình yêu vô điều kiện đối với các thụ
tạo của Người.
“Sám hối là quay
hướng về, đáp trả lại tiếng mời
gọi” (Fuellenbach 1995:590) của Đức Giêsu Kitô,
Đấng đã tạo mọi điều kiện mang lại
cho chúng ta niềm vui, nhất là niềm vui của
người con hoang đàng trong ngày vui họp mặt
với cha già khả kính.
Bởi đó “sám hối là một dịp vui,
chứ không phải một việc phán xét hay lên án”
(Fuellenbach 1995:590). Vui vì “Triều
Đại Thiên Chúa đã đến gần”. Vui vì
mọi người sẽ đón nhận hồng ân cứu độ và được qui
tụ về nhà Cha để cùng nhận ra nhau là anh em.
GẶP GỠ
Niềm vui đó chỉ
tìm nơi Đức Giêsu Kitô. Lý do vì nơi Người, chúng ta tìm được
tất cả “sự công chính, bình an và
hoan lạc trong Thánh Thần” (Rm 14:17). Cuộc gặp gỡ Người
không dừng lại nơi lý thuyết hay các nghi lễ,
nhưng tận thâm tâm, bản ngã con người. Chỉ có thể cảm nghiệm, hiểu
biết và tưởng tượng được
Nước Trời là gì khi bản thân tôi gặp gỡ
“Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Gl
2:20). Trong cảm nghiệm sâu xa đó, Đức Giêsu
sẽ trở thành “trung tâm của cả cuộc
đời chúng ta” (Fuellenbach 1995:590). Tất
cả đều tùy thuộc và quy hướng về
Người. Đức Giêsu chính là
cầu vồng nối đất với Trời. Sức sống vươn cao, vì ơn cứu thoát
đến đúng lúc. Thiên Chúa đã có sáng kiến
trước, đã làm tất cả cho con người.
Người vẫn kiên nhẫn chờ đợi xem con
người phản ứng thế nào trước
những sáng kiến diệu kỳ của Người. Chính vì yêu thương, Người đã không
ngần ngại đi bước trước. Đáp
lại sáng kiến đầy tình yêu thương đó,
tức là sám hối (Fuellenbach 1995:590). Nói khác,
con đường trở về với Thiên Chúa trải
bằng những cánh hoa hồng tình yêu. Nhưng
chỉ những tâm hồn khiêm cung mới thực sự
hiểu được chỗ đứng của mình trong
một trần gian đã được kết giao trong máu
Đức Kitô và mới có thể tìm được con
đường dẫn đến hoà bình nối kết
bằng những tràng chuỗi Mân Côi ngọc ngà.
Chính vì thế, trong giai đoạn
cực kỳ nghiêm trọng này, Đức Giáo Hoàng Gioan
Phaolô II mới lên tiếng : “trên hết,
chúng ta hãy khẩn xin Thiên Chúa cho mọi người cải
hoá nội tâm và mở rộng tầm nhìn khi đưa ra
những quyết định công bình giải quyết
những tranh chấp cản trở cuộc hành trình
trần gian hôm nay bằng những phương tiện
tương xứng và hoà bình. Trong mỗi
đền thánh dâng kính Mẹ Maria, chúng ta hãy sốt
sắng dâng lên trời cao những chuỗi Mân Côi cầu
xin cho hoà bình. Tôi xác tín rằng các giáo
xứ và gia đình cũng đọc kinh Mân Côi cho công
cuộc quan trọng và có tầm ảnh hưởng
lớn lao đó.” (Zenit 23/02/03) Chỉ kinh Mân Côi mới mạc
khải cho chúng ta biết “không bao giờ chúng ta có thể
sống hạnh phúc nếu chúng ta kình chống nhau ; tương lai nhân loại không thể
bị nhận chìm cùng với chủ thuyết khủng
bố và logic chiến tranh. Đặc
biệt các Kitô hữu chúng ta được kêu gọi
trở thành những người bảo vệ hoà bình
ở những nơi chúng ta đang sinh sống và làm
việc. Nghĩa là chúng ta cần
tỉnh thức, để tiếng lương tâm không
khuất phục trước cám dỗ đầy ích
kỷ, sai lầm và bạo động.” (Zenit 23/02/03)
|