Chúa chịu phép rửa
Tâm lý thường tình của con
người là muốn mình được trọng
vọng, được đề cao, được
vượt trổi hơn người khác. Khi nói chuyện
với nhau, người ta thường thích nói về mình:
Tôi thế này, tôi thế nọ. Khi ở giữa đám
đông, người ta thích làm nổi, thích được
chú ý, thích được khen ngợi. Ở trong một
tập thể, người ta thích giữ những chức
vụ lớn, thích điều khiển người khác,
thích làm những công việc được nhiều
người biết đến. Khi hội họp,
người ta muốn ý kiến của mình được
tôn trọng và chấp thuận dù nó không hay bằng ý
kiến của người khác… Tất cả những
điều đó phản ảnh khuynh hướng kiêu
căng trong lòng mỗi người. Mà kiêu căng là mối
tội thứ nhất trong bảy mối tội
đầu. Gọi là mối tội đầu vì nó là
căn nguyên đưa tới nhiều thứ tội
lỗi khác. Thật vậy, sự kiêu căng chính là đầu
mối dẫn tới rất nhiều điều tệ
hại trong cuộc sống của con người:
Chiến tranh bởi đâu nếu không phải bởi
nước này muốn thống trị nước nọ?
Ghen tương bởi đâu nếu không phải bởi
người này muốn trổi vượt hơn
người khác? Hận thù bởi đâu nếu không
phải bởi người ta muốn đạp
người khác xuống để chiến lấy vị
trị của họ? Nói hành, nói xấu, vu khống, dèm pha
bởi đâu nếu không phải bởi người ta
muốn tự quảng cáo mình tốt hơn, giỏi
hơn người khác?... Sự kiêu căng không đem
lại điều gì tốt đẹp cho người kiêu
căng cả. Luxiphe vì kiêu căng không muốn phục tùng
Thiên Chúa đã tự loại mình ra khỏi hàng ngũ các
Thiên Thần. Ông bà nguyên tổ loài người vì kiêu
căng muốn bằng Thiên Chúa nên đã bị đuổi
ra khỏi vườn địa đàng, và cửa trời
đóng lại. Sự kiêu căng đã tạo nên hố
ngăn cách giữa Thiên Chúa và con người. Sự kiêu
căng đã dựng nên một hàng rào không cho con
người đến với nhau…
Chiêm ngắm Chúa Giêsu trong máng cỏ hôi
tanh, và chiêm ngắm Người trong biến cố
Người chịu phép rửa, chúng ta sẽ thấy mình
lố bịch biết bao khi để cho tính kiêu căng thống
trị và hướng dẫn đời sống mình.
Thật vậy,
-
Chúa Giêsu là Thiên Chúa cao cả vô cùng, nhưng
Người đã mặc lấy những tâm tình và cung cách
sống khiêm tốn thẳm sâu.
-
Là Thiên Chúa cao cả vô cùng, nhưng
Người đã không đòi phải được sinh ra
trong một đất nước văn minh, trong một
thành phố hoa lệ và trong cung ngọc điện ngà. Trái
lại, Người đã chấp nhận sinh ra trong một
hoàn cảnh bi đát nhất của thân phận làm
người.
-
Là Thiên Chúa cao cả vô cùng, nhưng
Người đã không chọn cho mình một người
cha, một người mẹ danh giá và giầu sang. Trái
lại, Người chấp nhận làm con của một
anh thợ mộc vô danh tiểu tốt và một cô
thiếu nữ nhà quê khổ nghèo.
-
Là Thiên Chúa thánh thiện tuyệt đối,
nhưng Người lại hạ mình đến xin ông
Gioan làm phép rửa cho mình như một người dân
tầm thường và tội lỗi.
-
Người là Thiên Chúa của muôn loài,
nhưng lại hòa mình với đám đông không tên tuổi
để trở thành một người vô danh như
họ.
Biết nói gì về Người bây
giờ nếu không phải là cúi đầu cảm phục
và tôn thờ sự khiêm tốn thẳm sâu của con Thiên
Chúa làm người? Ngày xưa, do sự kiêu căng của
nguyên tổ loài người, cửa trời đã đóng
lại. Ngày nay, do sự khiêm hạ của Con Thiên Chúa mà
cửu trời lại được mở ra. Trời
mở ra nghĩa là mọi ngăn cách giữa Thiên Chúa và con
người đã bị xóa bỏ. Con người phản
bội nay đã được tha thứ, được
phục hồi tước vị làm con Thiên Chúa và
được đồng thừa tự gia tài
Nước Trời cùng với Chúa Giêsu. Trời
được mở ra cho hết mọi người có
thể đi vào. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục
bước vào vết chân kiêu căng của ông bà nguyên
tổ, thì cách Cửu Trời ấy sẽ mãi mãi đóng
lại trước mắt chúng ta.
|