Chống báng, Đứng lên, Bình an
Lung Linh
CN Lễ Thánh Gia, trích Tin Mừng theo thánh Luca 2: 29-35
Bài ca “An Bình Ra Đi” (Nunc dimittis) “Muôn lạy Chúa, giờ đây theo lời Ngài đã hứa, xin để tôi tớ này được an bình ra đi. Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ Chúa đã dành sẵn cho muôn dân : Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại, là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài.”
Ông Si-mê-ôn nói tiên tri Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông Si-mê-ôn vừa nói về Người. Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi : “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng ; 35 và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà.”
Đoạn trích này có 3 ý nổi bật: Chống báng, Đứng lên, Bình an.
Chống báng Ngày xưa nhóm biệt phái và kinh sư toa rập với nhau chống báng Đức Giêsu ra mặt. Họ đã kết án Ngài là người bị quỷ ám:
Người Do-thái đáp : “Chúng tôi bảo ông là người Sa-ma-ri và là người bị quỷ ám thì chẳng đúng lắm sao ?” (Ga 8:48)
Và sự chống báng lên tới tột định khi họ gào thét lên:
“Đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá !” (Ga 19:6)
Ngày nay, chúng tôi chẳng ai dám coi thường Chúa. Ngay cả ảnh tượng của Chúa bằng giấy hoặc bằng thạch cao..chúng tôi cũng rất lúng túng khi không biết phải xử ra sao khi giấy đã quá bạc màu và rách te tua hoặc thạch cao đã bị sứt mẻ nhiều chỗ…ngay trên khuôn mặt !!!
Thế nhưng trong cuộc sống hằng ngày chúng tôi vô tình chống báng Chúa bằng cách dẹp Chúa sang một bên – coi như không hề có Chúa trong cuộc sống của mình.
Tất nhiên là có lý do.
Về lý thuyết: chúng tôi tin như đinh đóng cột rằng:
Chúa là đấng cao sang, thánh thiện…
chúng tôi thấp hèn, yếu đuối, tội lỗi…
Thực tế: chúng tôi hầu như bị lối cuốn vào những việc đạo đức hình thức.
Lẽ ra những việc đạo đức này nâng tâm hồn tôi lên..
Thế mà quái lạ thay chúng tôi càng trở nên xơ cứng, lạnh nhạt…
Thánh Lễ giống như một vở kịch nhàm chán nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần
Rước Lễ giống như một thói quen vô hồn.
Hậu quả tất nhiên là một đàng Chúa muốn ở cùng chúng tôi mọi ngày cho tới tận thế.
Một đàng chúng tôi lại coi Chúa như một người thừa thãi không hề dính dáng chút nào với cuộc sống hằng ngày của tôi…
Thành thử ra… tuy rất kính sợ Chúa nhưng chúng tôi lại coi Chúa chắng có kí lô nào cả… một hình thức vô tình chống báng Chúa một cách tiêu cực.
Mà vì chỉ sống cho mình, chỉ biết mình.
Mạnh mẽ hơn, tôi chỉ thấy Cái Tôi đi đứng, nói năng hành động…phản ứng..
Hậu quả là
Tôi thấy mình rất nhiều phen ngã xuống..mà đứng lên rất khó khăn..
Tôi thấy mình rất nhiều phen lỗi phạm…xưng tội xong..chứng nào tật ấy…
Tôi thấy mình rất nhiều phen quyết tâm hối cải nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, con ngựa Cái Tôi lại quen đường cũ ….
Tôi thấy mình rất nhiều phen lo lắng, sợ hãi, bối rối, hoang mang…
Kết quả là: Vô tình chống báng; rất khó đứng lên; chẳng thấy bình an… |