Thiên Chúa tìm cho Mình
một ngôi nhà
(Suy niệm của Lm. G. Nguyễn Cao
Luật)
Tin Mừng cho
người biết khiêm tốn
Ai ai cũng mong
đón nhận một tin mừng: một thanh niên thành
đạt trong cuộc thi hay đám cưới của
một người bạn thân... Một đứa trẻ
sắp ra đời cũng là một tin mừng -có lẽ
là tin mừng lớn lao nhất, đúng nghĩa nhất-
bởi vì trước hết, đó là một sự
sống mới phát sinh từ tình yêu. Tuy vậy, một tin
mừng không có nghĩa là không có lo âu, không có nghĩa là không
có những thắc mắc về tương lai.
Biến cố
truyền tin cho Đức Maria đúng là một tin
mừng, một Tin Mừng đích thực. Với biến
cố này, Đức Maria sẽ sinh hạ một
người con, nhưng cũng là sinh hạ Con
Người, Con Thiên Chúa, đổng thời cũng là sinh
hạ một thế giới mới. Nơi người
con này, sự chết sẽ vĩnh viễn bị tiêu
diệt. Trước lời loan báo như thế, thái độ
đáp trả của Đức Maria diễn ra theo ba giai
đoạn: trước tiên, khi nghe lời chào của
sứ thần, Mẹ hoảng sợ; sau đó, rất
cụ thể và với tất cả ý ngay lành, Mẹ lo
lắng vì "làm sao có chuyện ấy
được"; cuối cùng, sau khi nghe lời giải
thích của sứ thần, Mẹ thanh thản nhường
chỗ cho Lời của Thiên Chúa, sẵn sàng chấp
nhận làm Nữ Tỳ khiêm tốn của Thiên Chúa. Trong
khi chấp nhận làm Nữ Tỳ khiêm tốn của Thiên
Chúa, Đức Maria cũng tràn đầy vui mừng
bởi vì Mẹ nhận biết rằng Thiên Chúa yêu mến
Mẹ. Mẹ rất hãnh diện khi biết rằng mình là
con cái Thiên Chúa, được Người tuyển
chọn để thi hành một việc rất cao cả.
Quả thế,
Đức Maria được mời gọi cộng tác
vào việc hạ sinh Đức Giêsu. Đó
là việc phục vụ tuyệt vời nhất, nhưng
đồng thời cũng là công việc đau
thương nhất của tất cả mọi
người phụ nữ. Còn gì cao quý và
hạnh phúc cho người mẹ hơn là việc hạ
sinh một người con, một sinh vật hình thành
từ chính máu thịt của mình. Nhưng cũng có gì
đau thương hơn đối với người
mẹ trong việc sinh con, không phải chỉ là những
đau đớn thể lý, nhưng là thái độ không
chiếm hữu người con, để cho người
con ấy hành động như một con người, và
tự mình sống đời của mình. Không
ít người phụ nữ cảm thấy khó có thể
chấp nhận được tình trạng đau
thương này.
Riêng với
Đức Maria, khi chấp nhận cưu mang Đức
Giêsu, Mẹ cũng đã chấp nhận việc
Đức Giêsu thoát khỏi đôi tay
của mình. Toàn bộ cuộc đời của Mẹ,
từ sau biến cố này, luôn là một sự dấn
thân, một cuộc phiêu lưu thực thụ trong việc
từ bỏ mình, để cho chính người con mình
đã sinh ra luôn hướng về việc thi hành thánh ý của
Thiên Chúa (x. Lc 2,48-49). Bởi vì Mẹ
biết rằng, người con Mẹ đã
cưu mang trong cung lòng trinh khiết của mình là do
Thiên Chúa và thuộc về Thiên Chúa. Có thể
nói được rằng, trong cuộc đời của
Đức Maria, vai trò làm mẹ, dù là Mẹ Thiên Chúa,
vẫn có tầm quan trọng thứ yếu. Điều quan trọng hơn hết, chính là
lắng nghe và thi hành thánh ý của Thiên Chúa.
Ngôi nhà chính là một
thái độ
Điều đáng
lưu ý trong trình thuật truyền tin, đó là Đức
Maria đã không bao giờ dám mơ tưởng mình sẽ
nhận được một hồng ân lớn lao; nhưng khi được đề
nghị, Mẹ đã ưng thuận.
Nơi Đức
Maria, niềm hy vọng của quân vương Đa-vít
được thành tựu. Ông từng ước mong
xây dựng cho Thiên Chúa một ngôi nhà, nhưng ông đã không
được diễm phúc ấy. Đức
Maria quả là ngôi nhà mà vua Đa-vít hằng mơ
ước, bởi vì Thiên Chúa đã đích thân đến
xây dựng nơi ở của Người giữa nhân
loại. Chính Thiên Chúa xây dựng cho mình chứ
không phải ai khác. Ngôi nhà ấy là một con
người sống động, thật khiêm tốn
chứ không phải là căn nhà uy nghiêm được xây
bằng gỗ đá.
Đức Giêsu chính
là Đền Thờ của Thiên Chúa. Người
đã đến trong cung lòng Đức Maria. Về phần mình, Đức Maria chưa bao
giờ nghĩ đến một điều như
thế, và cũng chẳng bao giờ tìm cách xây dựng
bằng nỗ lực của mình.
Như thế,
một bên, chương trình của vua Đa-vít vẫn còn
nằm trong ý tưởng, trong ước mơ, (mơ
hồ về cả mục đích: mong muốn tôn vinh Thiên
Chúa, điều ấy có; nhưng đồng thời
cũng là khát vọng muốn tôn phong vương quyền
của mình, muốn chiếm hữu Thiên Chúa. Một bên,
Đức Maria chỉ có một ước mơ duy
nhất là dâng hiến cuộc sống của mình cho Thiên
Chúa (lời khấn trinh khiết là một dấu chỉ),
và không tìm cách chiếm hữu Thiên Chúa, thì Thiên Chúa đã
thực hiện những điều kỳ diệu:
Người đã đến xây dựng ngôi nhà cho mình.
Quả thế, tính
cách cao cả nhất trong con người Đức Maria,
tính cách làm cho Mẹ trở thành phần tử ưu
việt của Ít-ra-en, tính cách làm cho Mẹ trở nên thánh thiện
tuyệt vời, đó là Mẹ hoàn toàn thanh thản và
sẵn sàng. Thái độ này đã
được khởi đầu với lời khấn
trinh khiết và ý muốn duy trì nếp sống này mãi mãi,
cả khi nghe lời loan báo của sứ thần.
Thế nhưng, cũng chính thái độ này làm bật lên
tiếng kêu: "Này tôi là Nữ Tỳ của Thiên Chúa".
Đức Maria đã từ bỏ một
điều tốt đẹp để nhận lấy
điều tốt đẹp hơn; đã từ bỏ ý
định cao cả của mình để đón nhận
điều cao cả nhất là chính Thiên Chúa, là hoàn toàn
phục vụ Lời.
Tuy nhiên, Đức
Maria chỉ là điểm để Thiên Chúa đi qua. Mẹ
hạ sinh Đấng Cứu Thế; nhưng bởi vì là
Mẹ Đức Giêsu, nên Mẹ phải để
Người ra đi. Người Con
của Mẹ không phải là của riêng Mẹ.
Người là Thiên Chúa và sống cho Thiên Chúa. Toàn bộ phần kế tiếp của Tin
Mừng Lu-ca sẽ nhấn mạnh chi tiết này.
Đặc ân của Mẹ, chính là thái độ từ
bỏ, để cho Người Con thực hiện
chương trình của Thiên Chúa, và Mẹ đã đi theo Người Con ấy đến tận
cái chết trên thập giá.
Thiên Chúa vẫn
đang tìm một ngôi nhà
Đọc đi
đọc lại bản văn này, hẳn chúng ta sẽ
cảm thấy bị thối thúc đặt mình vào vai trò
của Đức Maria và suy tưởng những
điều chúng ta phải làm.
Một em bé gái đã
đặt câu hỏi với người nói cho em về
Đức Maria: Tại sao lại là Mẹ mà không phải
là tôi? Người kể chuyện đã đặt câu
hỏi khác với em: Tại sao lại là tôi chứ không
phải ai khác?
Mỗi chúng ta có
thể nói như thế được không? Có thể
được, bởi vì chúng ta biết rằng, mỗi
lần Đức Ki-tô thâm nhập vào cuộc đời
chúng ta, thì đó là một cuộc truyền tin mới,
một lễ No-en mới. Và chúng ta hiểu rằng, đó
là một hồng ân, một hồng ân
đặc biệt Thiên Chúa trao tặng cho chúng ta.
Bởi vì, như Con
Thiên Chúa đã làm người trong cung lòng Đức Maria,
Người cũng muốn đến cư ngụ trong
mỗi chúng ta, Người vẫn mong muốn bắt
đầu lại nơi mỗi người cuộc phiêu
lưu trong cái chết và phục sinh.
Theo nhãn giới này,
câu trả lời của Đức Maria quả là một
gương mẫu cho sự đáp ứng của con
người trước Thiên Chúa, và qua đó, cũng cho
thấy khoảng cách giữa chúng ta với gương
mẫu này. Trước lời chào của
sứ thần, Đức Maria đã bối rối. Còn chúng ta, chúng ta lại thường điếc,
không nghe thấy.
Khi nghe loan báo Tin
Mừng, Đức Maria nói "Làm sao...".
Còn chúng ta, chúng ta đặt câu hỏi
"tại sao?" Và khi Đức Maria
thưa "Xin vâng", thì chúng ta lại tranh luận
về những từ ngữ trong bản giao ước
với Thiên Chúa.
Lời thưa
"Xin vâng" của Đức Maria hoàn toàn chìm sâu trong
tình yêu và tin tưởng. Tương lai sẽ ra sao, không cần
biết! Thiên Chúa là Đấng tín trung, thế là
đủ! Còn chúng ta, chúng ta lại chẳng mau mắn
nắm lấy trong tay này điều
chúng ta vừa cố gắng bỏ ở tay kia đó sao? Cuối cùng, truyền tin cho Đức Maria thì
cũng là truyền tin cho cả nhân loại, cho con
người trọn vẹn. Đức
Maria đã đón nhận Tin Mừng, và Tin Mừng đã
không tránh cho Mẹ những đớn đau, những
vất vả. Còn chúng ta, chúng ta đón
nhận như thế nào? Có phải
Đức Giêsu luôn là Tin Mừng cho chúng ta không? Người vẫn đang đến và đang
cần một ngôi nhà.
|