Latêranô
và những ngôi Đền Thờ
(Suy niệm của Lm. Vũ Xuân
Hạnh)
Kể từ sau khi Chúa Giêsu
về trời, với việc các thánh tông đồ nói
riêng, các Kitô hữu đầu tiên nói chung,
ra đi truyền bá Tin Mừng, Hội Thánh bắt
đầu hiện diện giữa lòng thế giới. Thay vì đón nhận sự hiện diện
ấy, chính quyền đế quốc Rôma bắt
đầu nghi kỵ và ác cảm. Gần
300 năm (từ những năm cuối thập niên 50
trải dài đến những năm 310), cuộc bắt
đạo lần lượt qua mười triều
đại hoàng đế (khởi đi từ Nero
đến Diokletian). Thế nhưng, suốt 300
năm ròng rã phải sống chui nhủi trong những hang
toại đạo, những hốc đá, rừng rậm…
như một thứ “Hội Thánh hầm trú”, vậy mà
không một sức mạnh của bạo quyền nào có
thể đè bẹp đức tin, tưởng chừng
quá non nớt, quá mới mẽ của các Kitô hữu tiên
khởi.
Đức tin có sức mạnh
riêng, có lý lẽ riêng, có sự sống riêng của nó. Sức mạnh, lý lẽ, cũng như sự
sống riêng ấy là một khối tinh thần. Khối tinh thần ấy không thuộc về lý
trí, hay trí tuệ, nhưng thuộc về huyền nhiệm
thánh thiêng, một huyền nhiệm của trời cao
(chứ không phải của con người). Đã là
sức mạnh của cả một khối tinh thần
thuộc về huyền nhiệm thánh thiêng, làm gì có bất
cứ một sức mạnh nào khác có thể vượt
qua!
Ngay từ khởi đầu
của Hội Thánh, một đức tin xem ra chẳng
đáng kể gì về bề dày thời gian, đã có
thể lướt thắng mọi trở ngại. Bởi
thế, mãi cho đến hôm nay, đức tin ấy,
một khối tinh thần thuộc về huyền
nhiệm thánh thiêng ấy, đã được tinh luyện
hàng ngàn năm, chắc chắn không dễ gì lay chuyển.
Lịch sử vẫn còn đó, như dấu tích, như
bằng chứng, hơn nữa như bài học xác đáng
cho con người thời đại…
Sau một thời gian quá dài, không
sao đổi dời lòng tin của các Kitô hữu,
đến năm 313, hoàng đế Constantin ký sắc
lệnh Milan công nhận Kitô giáo là một tôn giáo hợp pháp
trên đế quốc Lamã. Sau thời gian đó, hoàng
đế tiếp tục thực hiện một nghĩa cử
đáng trân trọng: Ông trao tặng Đức Thánh Cha
Miltiad một cung điện lộng lẫy nằm trên
đồi Coelius: cung điện Latêranô ngày nay. Một thời gian không lâu sau đó, Đức
Thánh Cha đã cho xây bên cạnh cung điện này một
Đại Thánh đường, đó là Đại Thánh
đường Latêranô. Và ngày 9. 1.
324, Đức Sylvester đã long trọng cung hiến
Đại Thánh đường này.
Ngay từ đầu, Thánh
Đường Latêranô được dâng kính Đấng
Cứu Thế, với tước hiệu Vương Cung
Thánh đường Chúa Cứu Thế. Thế kỷ XII,
nó cũng được dâng kính thánh Gioan Baotixita và thánh
Gioan tông đồ. Đại thánh
đường Latêranô được xem là “Mẹ và là
Đầu của mọi nhà thờ trên thế giới”.
Sở dĩ nhà thờ này có một chỗ đứng quan
trọng trong Giáo Hội như thế là vì bốn lý do:
-
Đây là ngôi thánh đường
đầu tiên được công nhận trong đế
quốc.
-
Đây là nhà thờ đầu
tiên trước mọi nhà thờ trong Giáo Hội. Một
ngôi nhà thờ mang nhiều ý nghĩa lịch sử: Trong
thời gian bị bắt đạo, Hội Thánh không
thể xây một ngôi thánh đường nào. Các thánh
lễ và các buổi tụ tập cầu nguyện
đều lén lút tổ chức trong các nhà tư, trong các
hang toại đạo, trên mộ các thánh Tử
Đạo. Sau khi được chính quyền công nhận,
các tín hữu, từ chỗ lén lút bước vào xã hội
công khai, Đại Thánh đường đầu tiên này
là nơi duy nhất và sang trọng nhất, để họ dâng kính Thiên Chúa việc
thờ tự của mình.
-
Đây là Vương Cung Thánh
đường của giáo phận Rôma, có ngai tòa của
Giáo hoàng.
-
Hội Thánh chính là đền
thờ của Thiên Chúa, mỗi Kitô hữu như những
viên gạch sống động đắp xây ngôi
Đền Thờ Hội Thánh. Vì ý nghĩa lịch sử
lớn lao và có cả một bề dày hiện diện
giữa lòng Hội Thánh, Đại Vương Cung Thánh
đường Latêranô là ngôi Đền Thờ
được Hội Thánh chấp nhận như một
biểu trưng cho một ngôi Đền Thờ to lớn
là chính Hội Thánh, nơi mà Thiên Chúa trao tặng hết tình
yêu của Người và ưa thích ngự vào.
Ngoài chính
bản thân ngôi Đền thờ Latêranô là Đại Thánh
đường cổ xưa nhất, nơi đây còn có
giếng rửa tội lâu đời nhất của Rôma. Tại giếng rửa tội này, hàng ngàn tân tòng
đã đến đây lãnh phép rửa tội, nhất là
trong các đêm vọng Phục Sinh. Cung điện
Latêranô còn là nơi hội họp của 250 Công
Đồng, trong đó có bốn Công Đồng chung. Các Đức
Giáo hoàng đã cư ngụ tại đây trong hơn
1.000 năm, mãi cho đến thế kỷ XIV, Đức
Nicôlas V mới dời Giáo Đô về Vatican, cạnh
đền thờ thánh Phêrô.
Qua các trận hỏa hoạn,
động đất và càn quét của man dân, của
Đức, của Pháp… Đền thờ
Latêranô phải tái thiết lại nhiều lần. Ngày 28. 4. 1726, sau một công trình tái thiết
lớn, Đức Thánh Cha Bênêditô XIII đã thánh hiến
lại và công nhận ngày 9. 11 hàng năm làm
ngày lễ tưởng niệm cung hiến Đại Thánh
đường Latêranô.
Nhưng trong
thánh lễ kỷ niệm cung hiến Đền Thờ
Latêranô hôm nay, Hội Thánh không dừng lại ở việc
tưởng niệm một lịch sử đã qua đi
từ lâu. Nhưng qua việc tưởng niệm này, Hội
Thánh muốn chúng ta hướng tới sự tôn thờ
một Ngôi Đền Thờ sang trọng, lớn lao,
chất chứa mọi ngôi đền thờ, và
vượt trên mọi ngôi đền thờ, và mọi ngôi
đền thờ dù theo nghĩa hiện thực hoặc
tinh thần, đều chỉ tìm thấy ý nghĩa của
mình nơi Ngôi Đền Thờ ấy. Đó
chính là Ngôi Đền Thờ mang tên Giêsu Kitô. Vì chỉ
có Chúa Kitô mới là Đền Thờ đích thực
như chính Người đã ám chỉ về mình trong bài
Tin Mừng của lễ Cung Hiến Đền Thờ
Latêranô: “Các ông cứ phá hủy Đền Thờ này đi.
Nội trong ba ngày, Ta sẽ xây dựng
lại”. Và lời này được thánh Gioan Tông
đồ giải thích ở cuối bài Tin Mừng:
“Đền Thờ Chúa Giêsu muốn nói ở đây là chính
thân thể Người”.
Mừng lễ cung hiến
Đền Thờ Mẹ của mọi ngôi nhà thờ
vật chất, ta hướng về Ngôi Đền
Thờ Rất Thánh là Chúa Kitô, để nhận ra
Người cũng chính là Ngôi Đền Thờ Mẹ
của mọi ngôi đền thờ khác là chúng ta. Ngôi Đền Thờ Mẹ rất Thánh ấy
đã chấp nhận “hủy mình ra không”. Và chấp
nhận được “phá hủy” như thế,
để nên nguồn lợi lớn lao
cho mỗi ngôi đền thờ con của Ngôi Đền
Thờ Mẹ, là chính chúng ta: Người mang ơn cứu
độ, mang lại sự sống trường cửu
cho ta.
Hiểu được ý nghĩa
của bài học về sự tự hiến nơi Chúa
Giêsu như thế, đến lượt mình, bạn và tôi
cũng hãy là những người biết dùng tất
cả tài năng, sức lực, sự khôn ngoan để
chung tay xây dựng cuộc đời, xây dựng Hội
Thánh. Nếu một ngôi đền thờ
vật chất bị phá hủy, nó chỉ trơ lại
một đống đổ nát. Nhưng nếu
một ngôi đền thờ là chính mỗi con người
biết “phá hủy” và chấp nhận để cuộc
đời “phá hủy” mình, nghĩa là biết chấp
nhận tự hiến, ngôi đền thờ ấy sẽ
sinh ra không biết bao nhiêu lợi ích cho chính mình và cho muôn
người.
Lạy
Chúa, Chúa đã chọn chúng con như những ngôi
đền thờ sống động, để cùng nhau
xây nên một ngôi đền thánh vinh hiển là Hội Thánh
của Chúa. Xin cho chúng con biết cho đi chính bản thân
để phụng sự Chúa và phục vụ con
người. Chỉ có cho đi trong tinh thần tự hủy,
chúng con mới có thể làm rạng danh Chúa và xứng
đáng là những ngôi đền thờ có Chúa ngự. Hay
nói cho đúng, chỉ khi nào có Chúa ngự, con
người chúng con mới xứng đáng gọi là
đền thờ.
|