Tri ân tình cha tình mẹ
- Lm Giuse Tạ
Duy Tuyền
Đây là một câu chuyện có
thật về sự hy sinh của một người
mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở
Nhật Bản năm 2011. Sau khi trận động đất đã qua đi,
khi các nhân viên cứu hộ đến thu dọn ngôi nhà
của một người phụ nữ trẻ, họ
nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt.
Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó
rất lạ, tựa như một người đang quỳ
gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía
trước, và có một vật gì đó được hai
tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị
sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.
Người đội
trưởng đội cứu hộ đã rất khó
khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên
tường để chạm tới cơ thể của
người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng
người phụ nữ này có thể vẫn còn sống.
Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói
với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua
đời.
Đội cứu hộ rời
khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp
đổ khác. Nhưng
không hiểu sao, người đội trưởng
dường như bị một lực hút kéo trở
lại căn nhà sụp đổ của người
phụ nữ đã chết. Một lần nữa, anh
quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp
một chút không gian dưới cơ thể đã chết.
Rồi đột nhiên, anh hét lên đầy phấn
chấn: "Một đứa bé!!!! Có một đứa
bé!".
Cả đội cùng nhau cẩn
thận bỏ từng cái cọc trong đống
đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi
được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên
dưới xác người mẹ. Người phụ
nữ rõ ràng đã thực hiện một hành động
hy sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng
cơ thể của mình để làm tấm chắn
bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ
một cách yên bình khi đội trưởng đội
cứu hộ nhấc bé lên.
Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ
cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy
một chiếc điện thoại di động bên trong.
Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng,
"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ
rằng mẹ rất yêu con"...
Chiếc điện thoại này đã đi từ
bàn tay này đến bàn tay khác và qua bàn tay khác... Tất cả những người đọc tin
nhắn đều đã khóc. "Nếu con có thể
sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu
con...".
Tháng 11 lại về
đem lại cho chúng ta một chút tâm tình tri ân
tình cha, tình mẹ. Một tình yêu bao la như trời bể
mà cha ông ta vẫn nói rằng:
"Công cha đức mẹ cao dày
Cưu mang trứng nước những ngày còn thơ
Nuôi con khó nhọc đến giờ
Trưởng thành con phải
biết thờ song thân".
"Biết thờ song
thân", thờ trong khi sống, thờ sau khi chết,
thờ thế nào cho phải đạo làm con, cho xứng
đáng phần nào công lao tảo tần nuôi con của
mẹ:
"Nuôi con buôn tảo bán tần
Chỉ mong con lớn nên thân với đời
Những khi trái nắng trở trời
Con đau làm mẹ đứng ngồi không yên
Trọn đời vất vả triền miên,
Chạy lo bát gạo đồng tiền nuôi con".
Thế nên,
nếu so sánh công đức của cha mẹ như non cao
cũng chưa xứng đáng. Tình cha
tình mẹ còn vượt xa không gian và thời gian. Có thể nói tình cha tình mẹ mãi không già luôn
tươi trẻ trong cuộc đời của con.
Cha mẹ có thể không để lại cho con gia tài
lớn lao hay những công trình vĩ đại nhưng cha
mẹ luôn để lại cho con một tình yêu
thương vô ngần dành cho con. Vì thế mà có ai đó nói
rằng:
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng
Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng
Cha
Tình cha mẹ
thương con là một tình yêu không biên giới. Một tình yêu vượt qua mọi toan tính
vật chất để có thể bảo vệ che
chở đời con. Đó là một tình yêu to lớn
đầy hy sinh cho đàn con khôn lớn:
Mây trời lòng lộng không phủ kín công Cha
Tần tảo xóm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Lá cây trong
rừng dẫu nhiều cũng không thể sánh bằng công
ơn của cha mẹ. Sao trên trời thật khó
đếm, nhưng công ơn của cha mẹ lại càng
khó đếm hơn những vì sao:
"Đố ai đếm được lá
rừng,
Đố ai đếm được mấy
từng trời cao
Đố ai đếm được những vì
sao,
Đố ai đếm
được công lao mẫu từ".
Chín tháng cưu mang, ba
năm bú mớm, sinh lực hao mòn, nặng nhọc gánh
chịu, làm sao ta có thể quên được tình mẹ bao
la như biển cả ấy:
"Nhớ ơn chín chữ cù lau
Ba năm nhủ bộ biết
bao nhiêu tình".
Tình ở
đây là tình mẹ thương con. Tình thương
ấy thật bao la, bát ngát, nên mỗi khi mẹ cất
tiếng ru con thì đời con thêm tươi sáng:
"Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo gập
ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ dắt con đi,
Con đi trường học mẹ đi
trường đời".
Vậy,
đổi lại sự hy sinh của tình cha tình mẹ, các
ngài cần gì nơi chúng ta? Chắc
chắc không phải là tiền bạc, vì tiền bạc
các ngài dành giụm để trao lại cho chúng ta. Chắc chắc đó không phải là danh vọng,
vì tuổi gìa chẳng còn ham muốn những tham sân si
của dòng đời. Các ngài cần tình
yêu của chúng ta qua sự chăm sóc, thăm nom của
chúng ta khi các ngài còn sống. Và khi các ngài
đã qua đời, đó chính là lời cầu nguyện
của chúng ta dành cho các ngài.
Người phụ
nữ Nhật trước khi chết chỉ để
lại một thông điệp cho con chính là: "con
phải nhớ rằng mẹ rất yêu con"... Đó chính là thông điệp của tất cả
các đấng sinh thành kẻ còn sống cũng như
người đã qua đời đang nói trong con tim
mỗi người chúng ta. Chúng ta
được sinh ra trong tình cha tình mẹ, được
lớn lên trong tình thương đó và tình thương
đó mãi mãi theo chúng ta trong suốt hành trình cuộc
đời. Đó cũng là bổn
phận mà chúng ta phải báo hiếu qua hai chữ yêu
thương. Yêu thương thể
hiện của lòng thảo kính vâng phục các ngài. Yêu thương thể hiện qua chữ hiếu
luôn phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già. Yêu thương thể hiện qua lời cầu
nguyện ngày đêm dành cho những người đã qua
đời.
Ước
gì mỗi người chúng ta từng được cưu
mang trong tình yêu của cha mẹ thì hãy sống sao cho tròn
chữ hiếu. Hãy biết tận
dụng tháng 11 để tích luỹ ơn ích thiêng liêng mà
cầu nguyện cho các ngài. Hãy làm
việc bác ái, hy sinh và cầu nguyện giúp các ngài
vượt qua cuộc thử thách trước toà phán xét
của Thiên Chúa. Ước gì những hy
sinh và lời cầu nguyện chân thành của chúng ta là
lễ vật đẹp nhất để dâng về Thiên
Chúa và dâng kính tổ tiên. Amen.
|