CHƯƠNG I
CÓ LUYỆN NGỤC KHÔNG?
Thiên
Chúa đã dựng nên loài người, ban Sự Sống thể xác và thần linh cho ông bà Nguyên
Tổ. Nhưng ông bà đã làm mất Sự Sống thần linh ấy khi không vâng lệnh Chúa cấm
mà quyêt tâm ăn trái cây biết lành biết dữ. Kết quả là ông bà đã làm mất Sự
Sống, con cháu ông bà cũng bị vạ lây.
Phải chờ một thời gian lâu dài, Con
Thiên Chúa xuống trần lập các Bí Tích ban lại Sự Sống thần linh cho những ai
Ngài nhận làm con qua Bí Tích Rửa Tội. Khi chết, người ta sẽ về nhập hiệp với
Sự Sống (hưởng phúc Thiên Đàng), hoặc mất Sự Sống (bị luận phạt trong hoả
ngục).
Sau khi chết và chịu phán xét, linh
hồn lên Thiên Đàng hoặc xuống Hoả Ngục là điều Kinh Thánh đã dạy rõ ràng (coi Mt 25, 46). Nhưng có những linh hồn sau khi chết không đáng được lên
Thiên Đàng cũng không đến nỗi phải xuống Hỏa Ngục, họ sẽ đi đâu?
Thiên Chúa công bằng vô cùng, nhưng
cũng thương xót vô cùng đã lập ra một nơi đền tội và thanh tẩy, nơi đó Giáo Hội
Công Giáo gọi là LUYỆN NGỤC, nơi thanh tẩy cuối cùng.
*Kinh
Thánh Cựu Ước nói tới Luyện Ngục cách gián tiếp:
Tiên tri Mikha viết: "Nếu tôi phải ngồi trong tối tăm, thì
Yavê là ánh sáng cho tôi. Tôi xin mang lấy phẫn nộ của Yavê, bởi tôi đã có lỗi
với Người, Người sẽ đem tôi ra ánh sáng và tôi sẽ được thấy đức độ của
Người" (Mk 7,8,9).
*Kinh Thánh Tân Ước cũng nói tới Luyện Ngục cách gián tiếp:
1. Phúc âm
theo thánh Matthêu Chương 5 câu 25-26 Chúa Giêsu phán: "Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường
với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại trao
anh cho thuộc ha, và anh sẽ bị tống ngục. Thầy bảo thật cho anh biết: anh sẽ
không ra khỏi nơi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng".
Theo lý luận của các nhà giải nghĩa
Kinh Thánh: "Ra khỏi nơi đó"
không thể hiểu là ra khỏi Thiên Đàng, vì Thiên Đàng không phải là nơi ngục tù.
Ai đã được vào Thiên Đàng thì không bao giờ phải loại ra. "Ra khỏi đó" cũng không thể hiểu là ra khỏi Hoả Ngục, vì đã vào Hoả Ngục thì đời
đời không được ra nữa. Vậy "ra khỏi
nơi đó" chỉ có thể hiểu là ra khỏi Luyện Ngục, nơi linh hồn đã đền tội
xong.
2. Cũng Phúc
Âm theo thánh Matthêu chương 12 câu 32 Chúa Giêsu phán: "Bất cứ ai nói phạm đến Con Người sẽ được tha thứ, nhưng bất cứ ai
nói phạm đến Thánh Thần sẽ không đuợc tha, dù đời này dù đời sau".
Các Thánh Tiến sĩ như Augustinô,
Gregoriô Cả, Benađô, Bêđa, đều cắt nghĩa rằng lời Chúa phán "không được tha dù đời sau" không thể hiểu về Thiên Đàng, nới
đó không cần sự tha thứ, cũng không thể hiểu về Hoả Ngục, nới đó không có sự
tha thứ. Vậy "được tha thứ đời
sau" chỉ có thể hiểu về Luyện Ngục.
*Thánh
Truyền Giáo Hội minh chứng Luyện Ngục:
1. Năm
205, Giáo phụ Clêmentê thành Alexandra dạy rằng: "Những người hối cải trên giường chết mà không có giờ làm việc đền
tội, thì họ sẽ được lửa thanh luyện trong đời sống mai sau".
2. Theo thánh
Grêgôriô Cả: "Ta phải tin có một thứ
lửa thanh tẩy một số lỗi lầm nhẹ trước ngày Phán Xét chung, căn cứ vào những gi
mà Đấng là Chân Lý đã dạy, khi Ngài nói rằng, bất cứ ai nói lời phạm thượng
chống lại Thánh Thần, sẽ không được tha thứ cả đời này lẫn đời sau (Mt
12,31). Theo lời quyết đoán này, chúng ta có
thể hiểu rằng: một số tội lỗi có thể được tha ở đời này, nhưng một số tội khác
có thể tha ở đời sau".
3. Thánh Gioan
Kim khẩu khuyên: "Chúng ta hãy cứu
giúp và tưởng nhớ tơi các linh hồn. Nếu các con ông Gióp đã được thanh tẩy nhờ
lễ hi sinh chủa cha họ (G 1,5),
tại sao chúng ta có thể hoài nghi rằng những của lễ của chúng ta dâng cầu cho người chết
sẽ không đem lại an ủi cho họ? Vậy chúng ta đừng ngần ngại cứu giúp các linh hồn,
và dâng những kinh nguyện cầu cho họ".
4. Trong sách
Tự thuật của thánh Augustinô kể về bà thánh Monica mẹ Ngài như sau: Trước khi qua đời, bà
Thánh nói với con mình là thánh Augustinô rằng: "Khi mẹ chết rồi, con chôn xác mẹ ở đâu cũng được, đừng bận tâm
việc chôn táng, mẹ chỉ xin các con một điều là, bất cứ con ở đâu, hãy nhớ tới mẹ nơi bàn thờ
Chúa".
*Các Công Đồng
Giáo Hội tuyên ngôn:
1. Công đồng
Lyon (1245 và 1247), Công đồng Florence (1438-1445), và nhất là Công đồng
Tremô (1545-1563) trong khóa 6, số 22 và 25 dạy rằng: "Ai dám quả quyết sau khi được ơn thánh sủng, tội lỗi được tha và
hình phạt đời đời được xoá bỏ cho các hối nhân, và không có hình phạt tạm vì ở
đời này cũng như trong Luyện Ngục trước khi cửa Thiên Đàng được mở, thì kẻ ấy
phải vạ tuyệt thông".
2. Công đồng
Trentô khóa 25, ngày 4 tháng 12 năm 1563 tuyên ngôn thêm: "Giáo hội Công Giáo được Chúa Thánh Thần dạy
dỗ, theo các văn kiện và truyền thống xa xưa của các Giáo phụ, và mới trong
Công đồng này dạy rằng: Có Luyện Ngục, và các linh hồn bị thanh tẩy tại đó,
được giúp đỡ nhờ những lời cầu nguyện của các tín hữu, và nhất là bởi công
nghiệp Thánh Lễ Misa".
3. Sách Giáo
Lý Giáo Hội Công Giáo được Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II ban hành năm 1992
tuyên bố trong khoản 1030 như sau: "Những
ai chết trong ân sủng và tình nghĩa Thiên Chúa, nhưng chưa được thanh tẩy cách
trọn vẹn, thì tuy được bảo đảm về ơn cứu độ muôn đời của mình, vẫn phải chịu một sự thanh
luyện sau khi chết, hầu đạt được sự thánh thiện cần thiết để bước
vào niềm vui Thiên Đàng".
4.
Cũng sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo trên khoản 1031 viết thêm: "Giáo hội gọi Luyện Ngục là cuộc thanh
tẩy cuối cùng này của những người được chọn, hoàn toàn khác với hình phạt của
những kẻ bị kết án trầm luân. Giáo hội đã trình bày giáo lý đức tin về Luyện
Ngục, nhất là tại Công đồng Florentia năm 1439 và Công đồng Trentô năm 1563.
Dựa vào một số bản văn Kinh Thánh, Truyền thống
Giáo hội nói đến thứ lửa thanh luyện (1 Cr 3, 15; 1 Pr 1,7).
*Tâm lý
con người muốn có nơi đền tội hơn là bị đoạ phạt muôn đời.
Theo tâm lý
chung, khi cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, họ hàng, bạn hữu ta qua đời, ai trong
chúng ta lại không muốn các ngài được siêu thoát, được sống trong nơi hạnh
phúc, mát mẻ, an nhàn. Nhưng nếu các ngài chưa đáng được vào nơi hạnh phúc
Thiên Đàng ấy, nếu các ngài chưa thanh sạch để vào gặp Chúa
thanh sạch vô cùng, nếu các ngài
chưa thánh thiện để vào gặp Chúa thánh thiện vô cùng, tự các ngài sẽ muốn có
một thời gian, một nơi để tẩy luyện, để chuẩn bị gặp Chúa. Đàng khác, vì con
người yếu đuối lầm lỗi, ta không dám nghĩ rằng, người thân yêu của ta sẽ được
lên Thiên Đàng ngay, ta cũng không muốn nghĩ rằng người thân yêu của ta đã làm
điều gian ác đến nỗi phải xuống Hoả Ngục, nếu suốt đời đã cố gắng giữ Đạo Chúa.
Vậy chắc các ngài còn phải đền bù tội lỗi ở một nơi nào đó, nơi đó gọi là Luyện
Ngục.
Bằng chứng từ người quá cố: Trong
sách Mạc khải của thánh nữ Gretruđê in năm 1875 tại Poitiers bên Pháp kể rằng:
"Trong tu việc thánh nữ có một nữ tu trẻ rất đạo đức nên được thánh nữ yêu
mến cách riêng, nữ tu này qua đời trong hương thơm thánh thiện. Khi thánh nữ
đang phó dâng linh hồn nữ tu này cho Chúa, thánh nữ được ngất trí đi. Bà thấy
nữ tu mới qua đời đang đứng trước tòa Chúa, quanh mình nữ tu có hào quang sáng
láng và đuợc mặc y phục diễm lệ. Tuy nhiên nữ tu tỏ vẻ buồn và luống cuống, mặt
cúi xuống đất, xấu hổ, không dám nhìn tôn nhan Chúa. Hình như nữ tu muốn chạy
trốn đi ẩn mình. Thánh nữ Gêtruđê rất ngạc nhiên, bà thưa cùng Bạn Các Trinh
Nữ: "Lạy Chúa êm dịu tốt lành vô
cùng, sao Chúa không gọi bạn Chúa đến cùng Chúa, cho bạn Chúa vào
Nước Thiên Đàng mà để bạn Chúa đứng xấu hổ, e thẹn trước
Nhan Chúa như vậy?". Chúa Giêsu mỉm
cười, mời nữ tu lại gần, nhưng nữ tu run rẩy, kinh hãi chạy trốn. Thánh nữ liền
nói với nữ tu: "Sao Chúa gọi con mà
con không đến, con lại chạy đi?". Nữ tu trả lời: "Thưa Mẹ yêu dấu, con thấy mình không đáng đến trước mặt Con Chiên
trong sạch vô cùng. Con vẫn còn vài lầm lỗi. Để được đứng trước Con Chiên, con
phải trong sáng như ánh mặt trời. Con chưa được trong sạch như vậy, dù cửa
Thiên Đàng mớ sẵn cho con, con cũng không dám vào, trừ khi con được thanh tẩy
hoàn toàn mọi vết nhơ. Nếu con vào bây giờ, ca đoàn trinh nữ theo sau Con Chiên
sẽ kinh hãi đẩy con lại." Thánh nữ lại nói: "Mẹ thấy quanh con đã có ánh sáng bao bọc rồi mà?" Nữ tu
trả lời: "Thưa Mẹ, đó chỉ là phần
ngoài của ánh quang, để mặc chiếc áo vinh quang này, người ta phải sạch hết mọi
vết nhơ tội lỗi" (Purgatory
p. 70-12).
Chúng
ta cùng tin như Giáo hội dạy rằng: Sau khi chết và chịu phán xét, có một nơi để
thanh tẩy, để đền bù phần phạt vì tội lỗi chưa được đền bù, hoặc đền bù chưa đủ
khi còn sống, nơi đó là Luyện Ngục. Luyện Ngục, nơi Thiên
Chúa tỏ ra công bằng nhưng cũng tỏ ra thương xót con người
yếu đuối, ham điều hữu hình hơn điều vô hình.
Giáo hội luôn khuyến khích con cái
mình khi còn sống, cứu giúp các linh hồn Luyện Ngục, vì khi đã phải vào nơi đó,
các ngài không thể tự cứu mình được nữa, thời gian lập công đã chấm dứt. Phúc cho Người Công Giáo tin vào mầu nhiệm các Thánh Thông công: Các Thánh trên
Thiên Đàng, các linh hồn trong Luyện Ngục, các tín hữu còn sống trên trần gian
cũng thông hiệp giúp đỡ nhau. Điều đó an ủi người còn sống cũng như kẻ đã ra đi
trước chúng ta.
|