Có một chủ vườn kia
“Chủ vườn”
là từ quan trọng trong dụ ngôn này, cùng với một
từ khác tương ứng với từ đó: “hoa trái”.
Người chủ vườn này muốn có
những hoa trái đặc biệt. Với lòng quan tâm
chăm sóc, ông trồng một vườn nho và mong
đợi một mùa thu hoạch tốt
đẹp, nhưng các tá điền không có vẻ gì là
hoạt động cả. Chủ vườn sai
đầy tớ tới: tá điền giết chết họ.
Thế là chủ vườn thực hiện một hành vi điên rồ: ông sai chính con trai của mình
đến và con trai ông cũng bị giết.
Chúng ta biết
rằng người con trai này chính là Chúa Giêsu, nhưng
vườn nho này là vườn nho nào? Những
thợ làm vườn nho là ai? Chúng ta
phải làm gì trong câu chuyện này?
Từ một
vườn nho ở trên một sườn đồi,
dụ ngôn kể chuyện những tương quan giữa
Thiên Chúa và con người, điều mà Tin Mừng gọi
là Nước Trời: “Ta sẽ là Chúa của các
ngươi, và các ngươi sẽ là dân của Ta”, Chúa
đã nói như thế. Đây là món quà
đẹp nhất của Thiên Chúa, ông chủ của
mọi sự, người thầy của mọi sự.
Thiên Chúa mong
ước ban Nước Trời cho chúng ta. Là
tình yêu Thiên Chúa muốn làm cho tất cả mọi
người thành một dân tộc của tình yêu.
Điều này muốn nói lên hai điều luôn luôn liên
kết với nhau một cách chặt chẽ: một dân
tộc gồm những con cái được Thiên Chuá yêu
thương và yêu thương Thiên Chúa; một dân tộc
gồm những người anh em yêu thương nhau. Đó là vườn nho và đó là những mùa hái
nho.
Để thực
hiện dự định vĩ
đại này, Thiên Chúa đã chọn một dân tộc
nhỏ làm hạt giống, làm men, đó là Israel. Ngài đã giao phó
vườn nho của Ngài, tức là dự án
về Nước trời cho dân tộc này.
Thất vọng. Được các
vị lãnh đạo tôn giáo dẫn dắt tồi, Israel không sử dụng
cho đúng những đặc ân của
mình. Chúa sai đến cho Israel
những sứ ngôn, những tiên tri, nhưng nước này
không nghe họ. Coi thường chủ
vườn, các tá điền xấu tin rằng họ có
thể một mình làm chủ vườn nho của Chúa.
Họ chăm sóc vườn nho không tốt bởi vì các ân sủng của Thiên Chúa chỉ sinh hoa
kết quả với Thiên Chúa mà thôi.
Trong một nhiệt
tình yêu thương tối hậu, Thiên Chúa sai Con Trai
của Ngài để dạy cho các thợ làm vườn
nho biết cách làm cho vườn nho của Chúa sinh lợi,
biết cách sống vì Nước Trời như thế
nào. Nhưng hết rồi, vào cuối Tin Mừng, Chúa Giêsu
nhận thấy rằng chính Ngài cũng không
được lắng nghe, các nhà lãmh đạo dân chúng
muốn bóp nghẹt tiếng nói của Ngài.
Thế rồi Ngài
đưa ra một lời đe doạ hoàn toàn không khoan
nhượng cho những ai tự xem mình là những
người được ưu tiên vĩnh viễn,
những người chủ của các ân
sủng của Thiên Chúa. Cho tới lúc đó, Chúa
thường đe doạ họ và thậm chí sửa
phạt họ một cách nghiêm khắc, nhưng không hề
có ai dám nói với họ rằng Thiên Chúa sẽ giao phó
vườn nho của Ngài cho những người khác.
Dầu sao thì đây cũng chính là ý nghĩa của dụ
ngôn ghê gớm này mà những từ cuối cùng rơi
xuống như một cái máy chém: “Nước Trời
sẽ được cất khỏi các ngươi và
sẽ được trao cho dân khác làm cho trổ sinh hoa
trái”,
Lời đe doạ
đã được thực hiện, người Kitô
hữu tiếp tục sự nghiệp của người
Do thái.
Điều này không xoá bỏ sự vĩ
đại của dân tộc đã được chọn
đầu tiên và vẫn là một dân tộc
được chọn này (Rm 11, 28-29). Dân Do thái vẫn
tiếp tục loan báo Đấng Tối Cao bằng
đức tin sâu xa và thường rất anh hùng của
họ. Tiếp theo sau và cùng với dân Do
thái chúng ta nên giòng mạc khải Do thái –Kitô giáo. Và dụ
ngôn này phải làm cho chúng ta suy nghĩ về sự vĩ đại và trách nhiệm của chúng
ta. Thật là một sứ mạng nặng nề! Sống tình yêu, loan truyền tình yêu khắp
nơi, tạo ra những kết quả thực sự
của Nước Trời. Chúng ta có
xứng đáng không? Người Kitô
hữu và những nhà lãnh đạo tín hữu có tỏ ra
trên khắp thế giới như là những tá điền
tốt, những thợ làm vườn nho tốt của
ông chủ duy nhất của vườn nho hay không?
|