Mất hết cả
đời người!
Chiều hôm ấy, một nhà bác học
đứng trên bãi biển thấy nước phẳng
lặng, trời trong veo, ông liền gọi một ngư phủ lấy thuyền chèo đưa
ông ra khơi. Hai người cùng trò chuyện: Nhà bác học
hỏi người chèo thuyền có biết đọc
không? Người chèo thuyền trả lời: “Không”.
Nhà bác học nói: “Vậy thì anh mất
hết nửa đời người rồi, uổng quá!
Vì biết đọc sách, người ta sẽ tiếp thu được biết bao điều hay,
học thêm được bao nhiêu điều mới
lạ”.
Rồi ông bắt đầu kể cho
người ngư phủ: nào là lòng sâu
của biển cả, nào là tuổi đời cũng
như độ bơi của bao nhiêu loài cá. Người ngư phủ thích thú lắng tai nghe. Nhưng
kìa, trên vòm trời xanh thấy điểm nhiều mây
đen từ đâu bay đến, rồi từng cơn
gió mạnh quấy động mặt nước, biển
nổi sóng. Gió càng thổi mạnh, mây càng hạ thấp.
Người ngư phủ đâm ra lo
sợ và báo cho nhà bác học hay một cơn giông tố
sắp xảy đến. Nói chưa dứt thì một làn
sóng mạnh đã lật úp chiếc thuyền nan của hai người. Người ngư phủ lớn tiếng hỏi nhà bác
học:
-
“Thưa ông, ông có biết
bơi không?”
-
“Tôi không biết bơi”, nhà
bác học trả lời.
-
“Thưa ông, thế thì ông
mất hết cả đời người rồi!”
Người ngư
phủ lại hỏi thêm:
-
“Thưa ông, ông có tin
đời sau không?”
Nhà bác học vừa lặn hụp chóng
chọi dưới làn sóng vừa trả lời:
-
“Đời sau là cái gì. Im
đi! Để ta chết!”
Nhưng người ngư
phủ lại nói thêm:
-
“Thưa ông, thế thì ông
chẳng những mất cả đời nầy mà còn
mất cả đời sau nữa. Thật vô phúc cho ông!”
Một cơn sóng lớn đã cuốn hút nhà bác học vào
lòng sâu biển cả.
Thưa
anh chị em,
Đời
như ví như cuộc vượt biển trùng khơi: có
khi phẳng lặng, có khi đầy sóng gió. Trong cuộc
đời ấy, có người tin rằng: sau cuộc
đời dương thế còn có cuộc đời mai
sau. Nhà bác học trong câu chuyện trên đây cũng như
những người theo pháo
Sađốc trong Tin Mừng hôm nay đại diện cho
hạng người không tin có cuộc sống đời
sau. Còn người ngư phủ
đại diện cho hạng người tin có cuộc
sống bên kia cái chết, trong đó có chúng ta.
Chúng
ta tuyên xưng trong kinh Tin Kính: “Tôi trông đợi kẻ
chết sống lại và sự sống đời sau”. Đó là tột đỉnh của niềm hy vọng
mà Chúa Kitô đem lại cho chúng ta. Vì
nếu không có sự sống lại và cuộc sống
đời sau thì tất cả đời người
đều vô nghĩa.
Hầu
hết các tôn giáo đều nghĩ rằng: chết
chưa phải là hết. Con người sau khi chết
sẽ được đưa sang một thế giới
khác, hoặc được dẫn đến một
nơi khác để tiếp tục sống. Nhưng
đời sau, đối với họ, là đêm tối,
buồn thảm và không có gì hấp dẫn cả. Lý do
là vì đó là thế giới của sự chết, của
âm phủ.
Các tôn giáo khác có thể tin có sự
sống đời sau, nhưng không có tôn giáo nào nói
đến sự phục sinh của người chết
như kitô giáo. Ngay cả
Do Thái giáo, niềm tin vào sự phục sinh của
người chết cũng không dứt khoát rõ ràng. Bài
đọc I hôm nay trích sách Maccabêô đã nói lên niềm tin
nầy: Anh em Maccabêô đã thưa với nhà vua đang
định giết hại họ: “Vua chỉ cất
mạng sống chúng tôi ở đời nầy, nhưng
Vua vũ trụ sẽ làm cho chúng tôi là những kẻ
đã chết vì lề luật của Ngài, được
sống lại trong cuộc sống đời đời ”. Vào thời Chúa
Giêsu, người Biệt phái cũng tin như vậy.
Nhưng những người thuộc phái
Sađốc lại không tin có sự sống lại. Chẳng những không tin mà họ còn chế
nhạo những ai tin thân xác con người ngày sau sẽ
sống lại. Vì vậy, hôm nay họ
kéo đến chất vấn Chúa Giêsu để “chọc
quê” Ngài. Vì nếu có sự sống lại của
kẻ chết thì sau này một người đàn bàn đã
lần lượt lấy bảy anh em làm chồng theo luật pháp, sẽ là vợ của ai? Chúa Giêsu đã giải đáp bằng cách cho họ
biết rằng cuộc sống sau phục sinh không
phải là một sự tái diễn của cuộc sống
trên trần gian. Thân xác phục sinh
sẽ là một thân xác được biến đổi,
không còn đau ốm bệnh tật, không còn già cả và
chết chóc nữa. Những
người phục sinh sẽ giống như các thiên
thần, không còn cần phải cưới vợ lấy
chồng để có con cái nối dõi tông đường
nữa.
Chúa
Giêsu còn dựa vào Ngũ Thư
để chứng minh rằng Thiên Chúa không phải là Thiên
Chúa của kẻ chết mà là Chúa của kẻ sống. Nếu Thiên Chúa đã là Thiên Chúa của các Tổ
phụ Abraham, Isaac và Giacop thì các Tổ phục là những
người đang sống với Chúa, đang có sự
sống lại. Ở đây, Chúa Giêsu
đã không tả rõ sự sống lại như thế nào.
Điều ngài muốn khẳng định
ở đây, đó là “Thiên Chúa là Thiên Chúa của kẻ
sống”. Và trong suốt cuộc đời của
Chúa Giêsu qua những lời giảng dạy và nhất là qua
thái độ của Ngài, Chúa Giêsu đã muốn cho
người ta hiểu rằng Thiên Chúa là Đấng ban
sự sống, Đấng làm cho sống. Và
ngay cả những người tội lỗi, Ngài cũng
không muốn họ phải hư mất, trái lại,
muốn họ hối cải để được
sống và sốn một cách dồi dào. Những phép
lạ chữa bênh hay làm cho kẻ chết sống lại
của Chúa Giêsu là những dấu chỉ về một
Thiên Chúa yêu chuộng sự sống. Và khi Chúa
Giêsu đón nhận cái chết trên thập giá, đó cũng
là để toàn thắng cái chết, và để trả
lại cho loài người sự sống đời
đời. Chỉ có căn cứ vào những gì chúng
ta biết về Chúa Kitô Phục Sinh, chúng ta mới thấy
rõ về cuộc sống của chúng ta sau khi chết. Chúng ta sẽ được sống lại
với Ngài.
Chính vì Chúa Kitô đã sống lại mà
chúng ta xác tín vào sự phục sinh của những
người đã chết. “Thiên Chúa của các Tổ phụ Abraham,
Isaac và Giacop là Thiên Chúa của kẻ sống”. Những người mà chúng ta gọi là đã
chết là những người đang sống và sẽ
sống đời đời với Thiên Chúa hằng
sống. Chối bỏ sự sống
lại của những người đã chết là
chối bỏ Thiên Chúa hằng sống và chân thật.
Anh
chị em thân mến,
Thiên Chúa là Thiên Chúa của kẻ
sống. Một lời
đầy an ủi cho tất cả
chúng ta. Đừng thất vọng
trước cái chết của một người Kitô
hữu, của những người thân yêu chúng ta. Sự chia ly chỉ có trong một thời gian và
tất cả sẽ gặp lại nhau. Lúc đó, chúng
ta sẽ thấy một tình trạng mới của
những người con Chúa là được giống
như các thiên thần và nhất là nên giống Chúa Kitô trong
vinh quang phục sinh.
Còn sống trên trần gian, chúng ta hãy tín
thác vào Thiên Chúa hằng sống. Ngài luôn yêu thương chúng ta và muốn
cho tất cả chúng ta, ngày sau sẽ được
sống với Ngài mãi mãi. Ngay bây giờ, hãy đáp
lại lời mời gọi của Chúa bằng một
đời sống tốt đẹp hơn, tin
tưởng và hy vọng vào Đấng sẽ phục sinh
chúng ta trong cuộc sống hạnh phúc đời
đời.
“Tôi
trông đợi kẻ chết sống lại và sự
sống đời sau”.
Amen.
|