Thứ Tư, Ngày 28 tháng 8 năm 2013 Tuần XXI Mùa Thường Niên Năm lẻ
28 Tháng Tám, Thánh Augustine, (354-430) Là Kitô Hữu lúc 33 tuổi, làm linh mục lúc 36 tuổi, được tấn phong giám mục lúc 41 tuổi: ai ai cũng quen thuộc với tiểu sử tóm lược của Thánh Augustine Hippo, một tội-nhân-trở-thành-thánh-nhân. Nhưng có thực sự biết về cuộc đời thánh nhân thì điều đó mới có giá trị. Dù khi xa cách Thiên Chúa hay hướng về Thiên Chúa, đời sống của ngài mau chóng đạt đến mức độ mãnh liệt. Nước mắt của mẹ ngài, những lời huấn đức của Thánh Ambrôsiô và, trên hết mọi sự, chính Thiên Chúa nói với ngài qua Kinh Thánh đã thay đổi tính đam mê thế gian của Augustine thành một cuộc đời đầy bác ái. Từng đắm chìm trong sự cao ngạo về cuộc đời mình trong thời niên thiếu và từng say sưa cặn bã cay đắng của cuộc đời, nên người ta không ngạc nhiên khi thấy Augustine, khi quay trở về, ngài đã phải chống trả với sự tấn công của ma quỷ bằng sự thánh thiện quyết liệt. Thời đại của ngài thực sự sa sút -- về chính trị, xã hội và luân lý. Người ta vừa sợ và vừa mến ngài, giống như Thầy Giêsu. Ngài bị chỉ trích không bao giờ cùng: là bản tính khắt khe của loài người. Cuộc đời ngài, do thiên ý, ngài đã chu toàn nhiệm vụ của một ngôn sứ. Như ngôn sứ Giêrêmia và các vị đại ngôn sứ khác, ngài bị bó buộc nhưng không thể giữ im lặng. "Tôi tự nhủ, tôi sẽ không nhắc đến Người, tôi sẽ không nhân danh Người mà lên tiếng nữa. Nhưng rồi như lửa bừng cháy trong tim, giam hãm thân thể tôi; và tôi cầm hãm không nổi, chịu đựng không thấu" (Giêrêmia 20:9). Lời Bàn Trong thời đại chúng ta, Thánh Augustine vẫn còn được xưng tụng và vẫn còn bị kết án. Ngài là vị ngôn sứ của thời đại ngày nay, thúc giục chúng ta phải từ bỏ khuynh hướng thoát ly thực tế và can đảm đối diện với trách nhiệm và phẩm giá của mỗi một người. Lời Trích "Thật quá trễ để con yêu mến Ngài, ôi Ðấng Tuyệt Mỹ của ngày xa xưa ấy, nhưng mới lạ hơn bao giờ hết! Thật quá muộn để con yêu mến Ngài! Và đây, Ngài ở bên trong, con ở bên ngoài, và con đi tìm Ngài; con bị méo mó, đắm chìm trong những hình dáng đẹp đẽ mà Ngài đã dựng nên. Ngài ở với con, nhưng con không ở với Ngài. Nhiều thứ đã giữ con xa Ngài - những thứ mà nếu chúng không ở trong Ngài, thì chẳng là gì cả. Ngài kêu lớn và gào thét vào sự ngơ điếc của con. Ngài lấp lánh và chiếu sáng vào sự mù quáng của con. Ngài thở hương thơm và con bị lôi cuốn - và con khao khát Ngài. Con đã nếm thử, và con đói khát. Ngài chạm đến con, và con đã bừng cháy vì sự bình an của Ngài" (Tự Thú của Thánh Augustine). Trích từ NguoiTinHuu.com
Ngày 28 tháng 8, THÁNH AU-TINH, Giám Mục Tiến Sĩ
* Gương Thánh nhân
Thánh Au-tinh là một bậc thiên tài lỗi lạc và là một trong những vị thánh nổi tiếng trong Hội thánh. Ngài là Linh mục, Giám mục, nhà giảng thuyết, nhà viết sách, là triết gia và là thần học gia, là người cầu nguyện và nhiệt thành với Chúa rất đặc biệt.
Điều mà mọi người lấy làm lạ nhất là Chúa đã đưa ngài từ bùn nhơ tội lỗi lên một vị thánh nổi tiếng lừng danh.
Thánh nhân sinh tại Ta-gét, miền Phi-châu, năm 354, trong một gia đình mà người cha ngoại đạo, nhưng người mẹ là một vị thánh. Đó là ông Pa-tri-ci-ô và bà Mô-ni-ca. Vì thế, cậu được bà mẹ dạy dỗ chỉ bảo đạo đức bao nhiêu thì vì ảnh hưởng không tốt của người cha mà bê bối bấy nhiêu.
Nhưng về học vấn, Au-tinh rất xuất sắc, và trở thành giáo sư môn hùng biện. Năm 380 ngài sang Rô-ma và dạy học tại Mi-lăn. Ngài bị nhiễm lạc thuyết Man-cê-ô, sống phóng túng trụy lạc, và đến lúc nầy ngài vẫn chưa chịu theo đạo, và có ý sang đây dạy học để tránh mẹ ngài, để khỏi phải nghe bà khuyên lơn nhủ bảo bề đạo hạnh.
Nhưng bà Mô-ni-ca, mẹ ngài không bao giờ quên con. Đêm ngày bà thường khóc và cầu nguyện cho Au-tinh được trở lại với Chúa. Và sau khi chồng chết, bà thu xếp việc nhà rồi từ giả quê hương, sang Mi-lăn tìm con. Bà tiếp tục dùng nước mắt và lời cầu nguyện để khuyên bảo Au-tinh.
Sau cùng Chúa đã nhậm lời bà, cho Au-tinh bỏ lạc giáo, bỏ đàng tội lỗi, ăn năn trở lại với Chúa và lãnh Bí tích Rửa tội vào đêm vọng Phục sinh năm 387.
Sau đó hai mẹ con bỏ Mi-lăn trở về xứ sở. Nhưng dọc đường thì bà qua đời tại Ốt-ti.
Từ đó, Au-tinh chuyên cần cầu nguyện, tập rèn nhân đức, sống đời khổ hạnh. Ngài thưa với Chúa:
“Lạy Chúa là sự Đẹp vừa rất xưa vừa hằng mới, con đã yêu mến Chúa quá muộn ! Nầy, bây giờ Chúa đã ở trong con và con thì ở ngoài, con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài; con đã vô duyên nhào vào các vật đẹp đẽ mà Chúa đã dựng nên. Thành ra bấy giờ Chúa ở với con, mà con không ở với Chúa. Các vật đẹp đẽ kia cứ giữ con ở xa Chúa hoài, đang khi chính chúng cũng chẳng thể hiện hữu, nếu không hiện hữu trong Chúa. Chúa đã gọi con, Chúa đã la to và đã phá được sự điếc lác của con; Chúa đã soi sáng, chiếu dọi và xua đuổi được sự mù lòa của con; Chúa đã tỏa hương thơm khiến con hít được, và bây giờ con chỉ hướng về Chúa mà thôi; con đã nếm thử Chúa, và bây giờ con đói con khát Chúa; Chúa đã đụng chạm đến con, nên bây giờ con bứt rứt muốn tìm an bình nơi Chúa”.
Đức Giám mục giáo phận thấy ngài nhân đức thì phong chức Linh mục cho ngài vào năm 391. Và sau khi Đức Giám mục qua đời, ngài được chọn lên thay thế. Ngài nhậm chức Giám mục trong nước mắt, vì tội lỗi xưa luôn ám ảnh trước mặt ngài.
Thánh nhân chung sống với hàng giáo sĩ trong giáo phận theo một quy luật do ngài sáng lập. Quy luật nầy ấn định lối sống cộng đoàn theo dòng tu, để thánh hóa đời sống.
Đang lúc đó, các lạc thuyết lan tràn. Thánh nhân phải cực lực chống lại và dùng lời khôn ngoan mà thuyết phục. Ngoài ra ngài còn viết nhiều sách tu đức, thần học… Ngày nay ảnh hưởng về đạo đức, thần học của ngài còn sâu đậm trong Giáo hội.
Thánh nhân qua đời năm 430, hưởng thọ được 76 tuổi.
* Quyết tâm
Noi gương thánh Au-tinh, tôi quyết ăn năn trở về với Chúa mỗi khi lỗi lầm sa ngã, và một khi đã trở lại thì hết lòng sống khắng khít với Chúa và nhiệt thành phụng sự Chúa.
* Lời nguyện
Lạy Chúa, xin khơi dậy trong lòng Giáo hội ơn Thánh Thần Chúa đã ban cho thánh Giám mục Au-tinh, để nhờ Thánh Thần nung nấu, chúng con chỉ khát khao một mình Chúa là nguồn mạch sự khôn ngoan đích thực, và chỉ tìm kiếm một mình Chúa là Thiên Chúa Tình Thương.
Chúng con cầu xin…
|