Năm tháng trôi
qua, tôi đã tìm đọc nhiều sách vở và qua nhiều trải
nghiệm nên rất tâm đắc lời Phật dạy rằng: “… Con người
sống ở trên đời có tám nỗi khổ, thì tuổi già… là một
trong những nỗi khổ được coi là khủng khiếp
nhất!”
Bởi ngoài xã
hội, người có địa vị, chức tước cao, họ càng có nhiều
quyền lực. Mỗi lời nói, mỗi bước đi, họ sẽ có nhiều
người lắng nghe, có lắm kẻ vâng người dạ. Song với bậc
làm cha, làm mẹ trong gia đình thì ngược lại. Bởi các cụ
tuổi đời ngày một cao đâu còn làm ra hạt thóc, củ khoai…
Dẫu rằng hằng ngày được con cháu gọi là ông, là bà, là
cụ, là cố… nhưng sức khỏe ngày một kém; bệnh tật ngày
một nhiều. Do đó tiếng nói và uy tín của các cụ sẽ ngày
một tụt dốc và hết phần tác dụng. Lúc đó, trong không ít gia đình,
chân lý và lẽ phải sẽ thuộc vào những thành viên có khả
năng kiếm được nhiều tiền.
Thế nên, cái
sự … “chết đói “ mà ông bạn vong niên của tôi nói trước
đây như đã được chứng minh đâu phải vì người già không
có gì ăn. Mà do sự ứng xử nhạt nhẽo, thậm chí hắt hủi tệ
bạc của con cháu.
Chúng ta đang
sống trong thời đại nền khoa học văn minh đem lại lắm
cái được, nhưng cũng làm mất đi không biết bao nhiêu cái
hay, cái đẹp mà ông cha ta đã ngàn đời tạo dựng. Khi mà
sức mạnh của đồng tiền có khả năng ngự trị trên nhiều
lĩnh vực. Nền tảng gia đình đã bị tấn công từ mọi
phía.
Cùng chung một
mái nhà nhưng vợ chồng con cái đều có một phòng riêng
biệt, cửa đóng then cài... Tình cảm của họ chỉ còn là
những viên sỏi không hồn, huống hồ thân phận người
già! Phải chăng câu tục ngữ đáng giá
ngàn vàng “Trẻ cậy cha, già cậy con” đã không còn tác
dụng?
Đó còn là
những người ở tuổi về già mà không có lương hưu. Hoặc ít
nhiều trợ cấp không đủ sống mươi lăm ngày và hơn thế.
Dẫu rằng pháp luật có lời bênh vực “người già được quyền
nghỉ ngơi, được quyền hưởng thụ, được quyền chăm sóc”
nhưng nếu “sổ đỏ” cách đây ít năm đã trót sang tên cho
con, thì các cụ chỉ còn là hai bàn tay trắng với tuổi
già mà thôi
Dường như cũng đã lường
được tình huống này nên người xưa có dạy: “Sống được
tuổi về già dù ở thời đại nào cũng phải quan tâm đến các
thế hệ nối tiếp.
Nhưng chúng ta cũng chỉ nên
“nhìn” bằng một mắt - còn một mắt phải dành “nhìn” cho
chính bản thân mình.
Đó không phải
là vị kỷ. Bởi người già vốn tự trọng và hay tủi thân.
Chớ có dại dột vội vàng đem
hết của cải, đem cả đất đai, nhà cửa, giao cho con, cho
cháu, rồi ngồi đó mà chờ lòng hiếu thảo, cầu mong sự hảo
tâm của chúng, thì thôi rồi… cuộc đời sẽ chìm trong nước
mắt”.
Hóa ra chuyện
con cái ăn ở có hiếu có nghĩa thời nào cũng có, hoặc đối
xử tàn nhẫn với cha mẹ già cũng là chuyện có tự ngàn
xưa.
Theo Trần Ngọc
Lân
PLVN