THƯƠNG KHÓ (T 6 TT.C)
(Is 52, 13-53,12;
Dt 4, 14-16. 5, 7-9; Ga 18, 1-19.42).
Thứ Sáu Tuần Thánh, Good
Friday, ngày tưởng niệm sự đau khổ và sự
chết của Chúa Giêsu Kitô trên thập giá. Hôm nay Giáo Hội
dành một ngày đặc biệt để suy niệm về
sự thương khó của Chúa: Nhà thờ không trưng
hoa, đèn nến, không trải khăn bàn thờ và nhà tạm
mở cửa để trống. Các tín hữu ăn chay và kiêng thịt hy sinh phần xác. Cộng
đoàn tín hữu có giờ Kinh sáng và giờ thích hợp sẽ
cử hành Phụng Vụ Lời Chúa với Bài
Thương Khó, Lời Nguyện Giáo dân trọng thể,
Suy tôn và hôn kính thánh giá và phần Rước Lễ hiệp
thông. Cao điểm của các việc cử
hành phụng vụ nhắc nhở chúng ta về tình yêu dâng
hiến của Chúa Giêsu. Không có tình yêu nào
cao quí hơn mối tình của người hiến thân mình
vì bạn hữu. Chúa Kitô đã chấp
nhận tất cả khổ đau chỉ vì muốn cứu
độ chúng ta.
Tiên tri Isaia đã diễn tả
hình ảnh đau thương của Người Tôi Trung bị
người đời hành khổ: Cũng như bao kẻ đã sửng
sốt khi thấy tôi trung của Ta mặt mày tan nát chẳng
ra người, không còn dáng vẻ người ta nữa (Is
52, 14). Người tôi trung bị đánh đập phỉ
nhổ, máu me chảy tràn lan trên mặt
đến nỗi người ta không còn nhận diện ra
khuôn mặt dáng vẻ. Đây là hình ảnh của Đấng
Cứu Thế trong khi bị tra trấn, đòn đánh, mạo
gai thấu vào đầu, roi vọt quất trên lưng trần,
máu từ đầu chảy xuống mặt và thánh giá nặng
đè vác trên vai. Ngài mang mọi thương tích để
xoa dịu những đau thương của chúng ta: Chính người đã bị
đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng
ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị
để chúng ta được bình an, đã phải mang
thương tích cho chúng ta được chữa lành (Is 53,
5). Khi bị trói buộc, đòn đánh và
phỉ nhổ, Chúa đành chịu, không một lời ta
thán mắng mỏ, nhưng âm thầm lê bước vác thập
giá tới núi sọ để hiến dâng của lễ
toàn thiêu tinh tuyền.
Sống ở đời, có nhiều
điều làm cho chúng ta âu lo, phiền muộn, sầu não
và sợ hãi. Lo lắng
vì gặp sự nghèo khổ, đói khát, không có nơi trú ngụ
và lưu lạc nơi xứ lạ quê người. Sợ người ta hiểu lầm, chống
đối, tẩy chay, xua đuổi và chụp mũ.
Thân xác sợ bị phỉ nhổ, xô đẩy,
roi vọt đánh đòn, trói buộc và mọi sự hành khổ.
Ai cũng có chút kinh nghiệm về sự khổ
đau này. Người tôi trung của Chúa lãnh chịu
mọi thứ hình khổ và sau cùng đã bị loại trừ
bằng cái chết: Người
đã bị ức hiếp, buộc tội, rồi bị
thủ tiêu. Dòng dõi của người, ai nào nghĩ tới?
Người đã bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh, vì tội
lỗi của dân, người bị đánh phạt (Is 53,
8). Tôi trung chấp nhận chịu nhịn
nhục và xỉ vả. Người ta
cũng thường nói rằng một sự nhịn là chín sự
lành. Sự nhẫn nhục chịu khổ
đau đã sinh ra hoa trái là sự khiêm hạ và thắng
vượt.
Lửa thử
vàng, gian nan thử đức.
Sự thống khổ sẽ giúp chúng ta tôi luyện
tâm hồn nên tinh tuyền. Tôi trung công chính đã mở
đường dẫn lối nhiều người tìm thấy
nguồn an vui đích thực của chân
lý: Nhờ nỗi thống khổ
của mình, người sẽ nhìn thấy ánh sáng và
được mãn nguyện. Vì đã nếm mùi đau khổ,
người công chính, tôi trung của Ta, sẽ làm cho muôn
người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi
của họ (Is 53, 11). Muốn đội
triều thiên vinh quang, chúng ta phải miệt mài tu luyện
và liên lỉ phấn đấu với mọi trạng huống
cuộc đời. Không thể ngôi
chơi, xơi bát vàng. Muốn thành công
mãn nguyện, cần phải trả giá. Giá càng cao, ân phúc càng tràn đầy. Người
tôi trung đã đi qua con đường đau khổ
để đạt vinh quang. Người
tôi tớ không nhận vòng hoa chiến thắng bằng giải
hoa tươi mau tàn chóng héo, nhưng là vòng hoa của sự
công chính viên mãn.
Tiên
tri Isaia đã tiên báo về số phận của Đấng
Thiên sai. Chúa Giêsu,
Đấng được xức dầu, đã hoàn tất
mọi lời của các tiên tri đã loan báo về Ngài.
Thiên Chúa đã sai các tiên tri loan tin như: Amos, Hosea, Micah,
Isaiah, Zepaniah, Nahun, Habakkuk, Jeremiah, Ezekiel, Zechariah, Joel, Malachi
và Jonah. Các tiên tri luôn đồng hành với
dân để soi đường mở lối và dẫn dắt
họ trong đường ngay nẻo chính. Những lời tiên tri mang lại niềm vui và hy
vọng sự giải thoát khỏi vòng nô lệ tội lỗi
và áp bức của ma quỉ và thế gian. Hình ảnh người tôi trung đã thể hiện
rõ nét nơi Chúa Giêsu Kitô. Nhóm lãnh đạo tôn giáo và
dân chúng đã bị xúi dục để lên án kết tội
chết cho Chúa: Khi vừa thấy Đức Giêsu, các
thượng tế cùng các thuộc hạ liền kêu lên rằng:
"Đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá! " Ông Philatô bảo họ: "Các người
cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì
phần ta, ta không tìm thấy lý do để kết tội
ông ấy."(Ga 19, 6). Tuy không tìm thấy
lý do nhưng cứ kết tội. Đây
cũng là sự nhu nhược và mị dân của ông
Philatô.
Với sức
ép từ mọi phía và lòng người ra chai cứng,
người ta đã đóng đinh người vô tội: Tại
đó, họ đóng đinh Người vào thập giá,
đồng thời cũng đóng đinh hai người
khác nữa, mỗi người một bên, còn Đức
Giê-su thì ở giữa (Ga 19, 18). Khi lòng con người
đã chìm ngập trong oán thù thì sự dữ tăng lên gấp
bội. Người ta đã liệt kê Chúa
Giêsu đồng hàng với những kẻ trộm cượp
giết người. Để thỏa
dạ, các thượng tế, luật sĩ, biệt phái
và những người tiểu tâm đã thay lòng đổi
dạ mắng nhiếc xỉ vả hết lời. Chúa cam chịu tất cả hình khổ như lễ
dâng tinh tuyền lên Thiên Chúa Cha để đền tội
cho muôn dân. Nhắp xong miếng giấm chua, Đức
Giê-su nói: "Thế là đã hoàn tất! "
Rồi Người gục đầu xuống
và trao Thần Khí (Ga 19, 30). Chúa Giêsu
đã bị hành khổ cho đến chết. Chết vì kiệt sức. Chết
vì đau đớn. Chết vì lưỡi đòng
đâm thấu trái tim. Chúa
Kitô đã hiến thân trọn vẹn. Một
lễ toàn thiêu tinh tuyền dâng hiến một lần là
đủ. Chúa Giêsu đã hoàn tất sứ
mệnh cứu chuộc loài người.
Thật
ra, thái độ của chúng ta cũng không khác gì với
cách hành xử của các thượng tế và dân Do-thái
xưa là bao. Kinh nghiệm sống đạo cho thấy rằng
chúng ta cũng dễ bị lôi cuốn vào những thị
phi vô thường ở đời. Đôi khi chỉ
cần một lời phát biểu hay một câu văn bị
cắt xén, vì không hợp với quan điểm của một
vài độc giả, thế là bị chụp mũ, kết
án và không tiếc lời mạt sát danh dự của tác giả.
Chúng ta dễ bị cám dỗ chiều theo
dư luận xấu để chống đối, vào hùa,
trở mặt, dèm pha, chối từ và tẩy chay một
cách vô ơn. Chỉ cần một sự bất đồng
ý kiến, sự hiểu lầm hoặc không thỏa mãn yêu
cầu riêng tư, thì thái độ của chúng ta đã xoay
quanh 180 độ. Nhiều lần chúng ta đã kết án người vô tội. Giờ này, chúng ta
không ngồi đây để trách cứ hay xét đoán
người khác mà hãy suy gẫm về hành trình sống
đạo và niềm tin của mình vào Chúa Kitô. Bao lần chúng ta ngoảnh mặt làm ngơ với
điều thiện, với lẽ đạo và với
chân lý. Chúng ta xem thường việc thực
hành các vấn đề luân lý và đạo đức.
Chúng ta đàn áp và nhạo cười các chứng
nhân sự thật. Vào hùa với quần chúng và con
người xã hội để phê bình chỉ trích các huấn
quyền và lời chỉ dậy của Giáo Hội.
Tác giả
thơ gởi tín hữu Do-thái đã tuyên xưng: Vị Thượng
Tế của chúng ta không phải là Đấng không biết
cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì
Người đã chịu thử thách về mọi
phương diện cũng như ta, nhưng không phạm
tội (Dt 4, 15). Xuyên suốt qua lời
tiên báo của tiên tri Isaia, tin mừng của thánh Gioan và tác
giả thơ Do-thái đã diễn tả hình ảnh đau
thương thực sự của Chúa Kitô. Ngài
đã chịu thử thách tư bề, nhưng không hề
phạm tội. Ngài là Chúa Chiên lành và là con chiên tinh tuyền
không tì vết. Mỗi khi linh mục chủ tế đọc
lời chúc tụng trước khi rước lễ: Đây
là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian,
phúc cho ai được mời đến dự tiệc
Chiên Thiên Chúa. Chúng ta tuyên xưng niềm tin và đón nhận
Ngài.
Lạy Chúa, Chúa đã chọn con
đường thánh giá để cứu độ chúng
con. Xin cho chúng con biết vâng phục vác thánh giá mỗi ngày
mà đi theo Chúa. Qua thánh giá
khổ đau mới có triều thiên vinh quang của sự
sống lại. Chúa mời gọi chúng con bước
theo Chúa, vì: Dầu
là Con Thiên Chúa, Chúa đã phải trải qua nhiều đau
khổ mới học được thế nào là vâng phục
(Dt 5, 8). Xin cho chúng con biết vâng ý Chúa Cha dưới
đất cũng như trên trời để chúng con sẽ
tìm được lẽ sống bình an
và nguồn an vui đích thực.
|