Tân Phó tế có nhiệm vụ suốt đời
Christine Bordelon, Clarion Herald
.jpg)
Thầy Trần Đình Liệu (Lêo) không tin vào sự
tình cờ. Thầy thấy bàn tay Chúa Quan Phòng xuyên suốt
cuộc đời thầy, đặt thầy vào sứ vụ
hôm nay, ứng viên Phó tế Vĩnh viễn, cùng với 19 thầy
khác sẽ được thụ phong vào ngày 1, tháng 12,
năm 2012.
Thầy nói: “Khi Thiên
Chúa gọi bạn, là Ngài muốn bạn vâng theo.”
Thầy và phu nhân Vân-Hà đã thấm thía trải
nghiệm điều đó từ khi vượt biên khỏi
Việt Nam vào năm 1975, đến định cư tại
New Orleans khi còn trẻ trung.
Thầy tâm sự: “Chúng
tôi đã ở đây 30 năm. Thiên Chúa đã dẫn dắt
và chỉ đường cho chúng tôi đi. Ngài đã chuẩn
bị cho chúng tôi ở đây. Chúng tôi đang đi theo con
đường Ngài đã vạch ra.”
Chị Vân-Hà nói rõ: “Tôi
tin chồng tôi không chỉ được mời gọi
làm Phó tế hơn 5 năm nay, mà thực ra, ảnh đã cố
gắng đi theo con đường ấy từ lâu, cho
đến khi đã sẵn sàng.”
Cuộc đời
thử thách
Từ 37 năm trước, thầy không mường
tượng mình sẽ trở thành Phó tế. Thực ra, thầy
đã theo học chủng viện Sao Biển và Lâm Bích, từ
khi còn ở Việt Nam, để thành Linh mục, ngay từ
khi mới 11 tuổi.
Khi Cộng sản cưỡng chiếm Miền
Nam VN năm 1975, thầy vượt biên qua Thái Lan với
ông Cậu, là Linh mục Tuyên úy Hải Quân VN. Vượt biển
bằng ghe đánh cá, thầy đến Bangkok, sống
trong trại tỵ nạn 5 tháng. Khi ấy, Hoa Kỳ tiếp
nhận người tỵ nạn, thầy sang đến
Fort Chaffee, Ark, nhờ Dòng Linh Mục Thánh Giá (Holy Cross Fathers)
bảo lãnh.
Thầy kể tiếp: “Khi ở Việt Nam, tôi đang là chủng
sinh, nên tôi đã điền vào giấy lý lịch là tôi muốn
tiếp tục Ơn gọi. Mười
ngày sau, tôi được gọi và cho hay, nhóm Linh mục ở
New Orleans đang tìm kiếm chủng sinh. Thế là, cuối
cùng, tôi đến định cư tại New Orleans.”
Được
đào tạo Linh mục
Dòng Linh Mục Thánh Giá đã gửi thầy
đi học 2 năm, tại Mary’s Dominican College, để
học Anh ngữ, đồng thời gửi đến trường
Đại Học Loyola của các cha Dòng Tên để học
Triết học.
Một hôm trên đường St Charles Avenue
đến trường, thầy gặp người bạn
đời tương lai, khi đó còn là Phật tử,
đang theo học tại Đại Học Tulane, cùng với
cô chị gái.
Thầy theo học rất khó khăn ở Đại
Học, dù thầy rất giỏi môn toán, nhưng rào cản
ngôn ngữ khiến thầy không thể theo nổi môn Triết
học. Trong khi chủng viện yêu cầu tốt nghiệp
cử nhân Triết Học hay Thần Học. Thầy thú nhận:
“Cả hai môn, tôi chẳng khá
môn nào cả.”
Vì thông tin giữa Mỹ Việt bị hạn
chế, nên gần như thầy không thể liên lạc với
gia đình ở quê nhà. Thầy không biết cụ thân sinh
đã mất, mãi sau này mới hay. Khi biết bà cụ thân
sinh đang phải nỗ lực nuôi nấng bốn đứa
con còn lại, mà thầy vốn là con trai trưởng, nên đã
xin phép rời chủng viện, ra ngoài kiếm tiền gửi
về nhà. Thầy tiết lộ: “Thật tội nghiệp cho tôi và cả gia đình,
vì cả nhà đều nghĩ tôi đã bỏ mình khi vượt
biên.”
Thầy kể tiếp: “Khi lao vào làm hai việc và theo học tại Đại
Học Loyola, nhờ trợ cấp và vay nợ, tôi tìm
được một vị giáo sư ân nhân. Đó là Linh mục
Henry Montecino, Dòng Tên. Trước đó, khi thấy tôi không
thể làm nổi bài luận văn Triết Học tốt
nghiệp, ngài gọi tôi vào văn phòng.”
Tấm lòng Cha
Montecino nhân hậu
Thay vì đánh rớt thầy, cha lại hỏi
han, mới biết thầy phải cật lực lao động
hơn 30 giờ hằng tuần, bên ngoài giờ học. Cha
liền đưa cho thầy hai tấm ngân phiếu trong thời
gian theo học tại đó để giúp thầy làm bớt
đi mà chăm lo sự học hành.
Sửng sốt, thầy nói: “Tôi đã không tin có người quảng đại
đến vậy.” Thầy bắt đầu trau dồi
những đức tính chuẩn bị cho thánh chức Phó tế
sau này, như sự khôn ngoan, tinh thần phục vụ.
Đồng thời, thầy tình nguyện phục
vụ tại Giáo xứ Đức Mẹ La Vang của Cộng
Đồng Việt Nam vào khoảng năm 1990. Khi ấy, thầy
đang học để lấy bằng Tiến sĩ.
Cha xứ đề nghị thầy làm thông dịch
viên cho Giáo xứ nhưng thầy đã từ chối vì
đang đi làm, đi học Tiến Sĩ và chăm lo cho
hai đứa con.
Khi Cha xứ nói: “Con
lấy được bằng Tiến sĩ, thì chỉ
mình con được hưởng lợi, nhưng khi con
giúp Giáo xứ, thì toàn thể Cộng Đồng đều
được hưởng lợi.” Thầy hoãn việc
học chương trình Tiến sĩ một thời gian
để giúp Giáp Phận tìm một giáo đường và
cơ sở lớn cho Giáo Xứ Lavang với giá rẻ mạt.
Được khích lệ Ơn Gọi
Chị Vân-Hà còn cho biết:”Thấy ảnh hiền lành tử tế, thiên hạ
cứ lầm tưởng là Linh mục.”
Trong ngày Thánh Hiến nhà thờ
Lavang vào năm 1992, Đức Giám mục phụ tá Robert
Muench hỏi thầy có ao ước thánh chức Linh mục
chăng. Ngài không nhận ra rằng thầy đã có gia
đình. Thầy trả lời: “Thưa
Đức Cha, Con đã kết hôn, có hai con rồi.” Đức Cha nói tiếp: “Anh có thể trở
thành Phó Tế Vĩnh Viễn. “Thế là từ đấy
hạt giống Ơn Gọi PhóTế Vĩnh Viễn
đã được giao vào trong tâm hồn tôi,” thầy
nói.
Sau khi chịu chức, thầy
sẽ giúp lễ tạ ơn
đầu tay tại Lavang, trong khi bài sai Thầy về giúp
xứ tại GX Thánh Jerome.
“Lavang
đã có một nơi đặc biệt trong trái tim tôi”, Thầy nói tiếp, vì nơi
đây là nơi phu nhân thầy đã trở thành người
Công Giáo.
Ơn
Gọi Phó Tế Được
Hiểu Lầm
Thầy nhận ra mình phải
đối mặt với thách thức để được
chấp nhận trong cộng đồng Việt Nam.
Thầy chỉ là Phó Tế Việt thứ hai trong Tổng
Giáo Phận, vì quan niệm sai
lầm của những người Công giáo Việt Nam về vai trò của Phó tế.
Nhiều người chỉ nghĩ rằng một phó tế
giúp các linh mục trong Thánh Lễ và không nhận ra họ
được lãnh Bí Tích Truyền Chức Thánh và có thể
rửa tội, thực hiện các nghi lễ hôn nhân, phân phối
Bí Tích Thánh Thể, cử hành Tang lễ, mục vụ cho các
bệnh nhân và tù nhân, và được
cử hành nhiều nghi thức
phụng vụ khác khi vắng mặt linh mục.
Chị Vân-Hà nói: "Phó tế Vĩnh viễn
được tiếp nhận như một người
đàn ông thông thường phục vụ trên bàn thờ,"
Khi thầy trở lại Việt
Nam vào năm 1994, ngay cả bà
nội nói rằng, bà sẽ bỏ Giáo Hội Công Giáo, nếu
ông trở thành Phó tế.
Trong
suốt 15 năm hạt giống này từ từ nẩy mầm
trong tâm hồn tôi dù tôi không để tâm.
Thầy âm thầm nung nấu
ơn gọi Phó tế trong tâm trí của mình cho đến
năm 2006. Lúc đó, mẹ thầy đã được chẩn
đoán mắc bệnh ung thư. Khi thầy về thăm mẹ
trong tháng 2 năm 2007. Bà đã tỉnh lại sau cơn hôn
mê kéo dài, nhìn thấy thầy và mất vài ngày sau đó.
Thầy nhìn đó như là một
dấu chỉ. Một tháng sau đó, thầy ghi danh vào khóa
đào tạo Phó tế. Lớp học đầu tiên bắt
đầu với 107 người tham gia tìm hiểu Ơn Gọi.
45 người hội đủ điều kiện, và 24
được nhận vào chương trình đào tạo
trong tháng 12 năm 2007 và hôm nay Thầy và 19 ương viên khác
sẽ nhận chức Phó Tế Vĩnh Viễn.
Nhiều ân nhân hơn nữa
Thầy ngạc nhiên về
nhiều mối liên hệ tuyệt vời với những
người thầy gặp trong chương trình Phó tế.
Người đầu tiên là với Phó tế Larry Murphy.
Khi thầy mới 9 truổi,
sống với ông Cậu là Linh mục Tuyên úy Hải Quân gần
căn cứ Hải Quân ở Vịnh Cam Ranh, Thầy Murphy
cũng đóng quân ở căn cứ này, cùng địa
điểm. Nhưng chưa bao giờ họ gặp nhau.
"Thầy
ấy đã khóc. Thầy ấy không thể tin được." Thầy nói cho Thầy Murphy
biết, họ đã ở cùng nhau tại một vị trí
40 năm trước. Phó tế Murphy trở thành người
cố vấn, người bạn trong quá trình theo học Phó
tế và sẽ mặc áo Lễ cho thầy trong lễ truyền
chức.
Phó tế Bill Jarrell cũng
liên quan đến Việt Nam, vì là phi công máy bay trực
thăng vào năm 1966-67. Ông biểu hiện lòng nhân hậu
ngay từ cuộc gặp gỡ trao đổi ban đầu
của họ. Thầy Jerrell đã không quản ngại đường
xa lái xe đến nhà thầy Liệu lúc 6 giờ sáng, để
lo thủ tục giấy tờ nộp đơn vào chương
trình Phó Tế vì hôm đó, Thầy Liệu phải chở
con trai đi thi nhạc ở một thành phố khác rất
xa.
Thầy nói: "Tôi ước mình có thể được
như người này, để biết họ hiến
dâng như thế nào. Tôi nhìn thấy rất nhiều Phó tế
là những người tôi tớ của Đức Chúa. Tôi
muốn theo bước chân của họ và trở thành một
người đầy tớ."
May mắn, thầy tìm thấy
mối liên kết thứ ba. Lần này với Jim Simmons, ứng
viên chức Phó tế tại một cuộc họp phân biện,
nơi các thành viên trong gia đình đều được
mời. Simmons không chỉ lấy bằng tiến sĩ toán
học từ Đại học Tulane như thầy,
nhưng ông còn là cố vấn ở Đại Học Tulane
cho cả ba con trai của thầy, là Jonathan, Nicholas và
Michael.
Mọi
người đều lãnh nhận hồng ân của Chúa
Thầy nói sự năng
động của chương trình Phó tế đã làm cho
thầy nhận thức sâu sắc những món quà Chúa ban, từ
tất cả các ứng cử viên Phó tế, từ các tầng
lớp khác nhau trong đời, như luật sư, lính cứu
hỏa, kỹ sư, nhân viên FBI, giáo sư, giám đốc tài
chính và chuyên gia công nghệ Internet.
Thầy nói: "Khi chúng tôi liên kết với nhau, chúng tôi có rất
nhiều hồng ân của Chúa, và chúng tôi đã dùng những
hồng ân Chúa ban để giúp đỡ lẫn nhau. Mẫu
số chung chính là đức tin."
Thầy nói tiếp: "Tôi đánh giá cao những hồng
ân mà Thiên Chúa đã cho tôi, và tôi cũng thấy nhiều hạn
chế của mình. Tất cả chỉ là hồng ân từ
Thiên Chúa, và tôi nhận thấy quà của tôi từ Ngài. Và
tôi đã được chỉ dạy chuyển quà tặng
của tôi thành đức bác ái dành cho tha nhân."
Món
quà tiếp tục trao tặng
Chị Vân-Hà người
đã tháp tùng chồng trong suốt khóa đào tạo, cảm
nhận đức tin của mình cũng dần lớn mạnh
lên, nhận thấy qùa tặng nhân lên nhiều, khi đem
cho lại người khác.
Chị Vân-Hà nói: "Sự giáo dục đã giúp
chúng tôi thấu hiểu tất cả những món quà, những
người khác đã trao cho chúng tôi. Như một bức
tranh vĩ đại vẽ ra. Lần lượt tôi giúp
đỡ người khác tốt hơn, và họ sẽ lại
giúp đỡ những người khác. Chúng ta có thể
thay đổi thế giới từng người một.”
Thầy thấy cuộc sống
của mình là "một món quà
từ Thiên Chúa, và tôi đánh giá cao điều đó."
Khi được thụ
phong, thầy cho biết sẽ đặt tay trên Sách Phúc Âm
mà thề hứa: "Hãy tin những
gì con đọc, dạy những điều con tin và thực
hành những gì con dạy."
Thầy nói: "Thực hành những gì bạn dạy là điều
khó khăn nhất. Tôi hy vọng
có thể thực hành những gì tôi giảng dạy và những
gì tôi tin. Tôi muốn họ nhìn thấy cách tôi sống,
đó là điều Chúa muốn".
Christine Bordelon, Clarion Herald
http://clarionherald.info/clarion/index.php/news/latest-news/155-breaking-news/1744-new-deacon-had-a-lifetime-mission
|