Những quan niệm của một đứa trẻ bị
ảnh hưởng rất nhiều bỡi vị thế của nó trong gia đình. Trong cuộc
đời của đứa con, khuôn mặt bố mẹ là những nét quan trọng nhất
trong suốt những năm đầu của cuộc sống. Phản ứng của bố mẹ đối
với những cố gắng thực nghiệm của đứa trẻ điều khiển hành vi của
đứa trẻ mặc dầu không luôn luôn trong cách thế được ước muốn vì
ý tưởng của đứa trẻ về thành công không luôn phù hợp với ý tưởng
của bố mẹ. Nó có thể nghĩ rằng họ phải phục vụ nó. Hơn nữa, cá
tính của bố mẹ và cách xử sự riêng của họ cung cấp cho nó những
đường nét hướng dẫn trong việc phát triển những cách ứng phó
riêng của nó. Phán đoán từ cái nhìn riêng của nó, nó chấp nhận
những phương pháp và hành động mà nó xem là có hiệu quả.
Không may, ý kiến của nó không
luôn phù hợp với của bố mẹ, chẳng hạn, nó thấy rằng sợ hãi khiến
nó có được sự quan tâm đặc biệt. Tuy nhiên, khi đứa trẻ có các
em, chúng thường trở nên quan trọng cho sự phát triển của nó hơn
là bố mẹ, dẫu bố mẹ là những người đóng vai trò trong gia đình,
xếp đặt vị trí mà mỗi đứa phải theo. Bằng cách nhấn mạnh những
nét đặc biệt và khả năng của mỗi đứa trẻ, họ góp phần vào việc
cạnh tranh giữa các đứa trẻ và thường có sức mạnh sau hậu
trường, không ý thức về việc giật giây và bị lúng túng bỡi những
hậu quả. Sự cạnh tranh giữa các anh chị em là một trong những
ảnh hưởng mạnh nhất trong việc phát triển của mọi đứa trẻ. Những
kết quả của nó thì rõ ràng, nếu những đứa trẻ biết sống cho
nhau, không đánh nhau và cãi nhau công khai. Những dấu hiệu của
sự cạnh tranh có thể được nhận ra cách dễ dàng nếu người ta quen
với chúng.
Sự cạnh tranh giữa các anh chị em
bắt đầu với sự liên hệ đặc biệt giữa đứa thứ nhất và đứa thứ
hai. Yếu tố căn bản cho sự cạnh tranh được cung cấp bỡi sự không
có khả năng hiểu tâm lý của từng lứa tuổi. Đối với đứa trẻ, đối
thủ của nó chỉ đơn giản là mạnh hơn hay yếu hơn, nhiều hay ít
khả năng hơn, tuổi tác không phải là cái gì đáng kính. Những câu
nói để xoa dịu như: “Con cũng có thể làm điều đó khi con lớn
lên” thật là vô nghĩa đối với đứa trẻ. Trong hai năm nữa nó có
thể làm điều mà anh nó có thể làm bây giờ, nhưng lúc bấy giờ anh
nó một lần nữa vẫn còn dẫn đầu hai năm. Hai năm nầy làm nên sự
khác biệt, không phải về năm tháng, nhưng là hậu quả của năm
tháng như kích thước, khéo léo, khả năng, quyền bính. Cái tuổi
đi đôi với cái đặc quyền đó trở thành yếu tố căn bản để đứa nầy
chống lại đứa kia. Chúng ta đã thấy những đứa trẻ mà những đặc
quyền tuổi tác của chúng được căn cứ trên một sự cách biệt rất
nhỏ. Trong một số trường hợp như sinh đôi, sinh ba, chỉ có cách
nhau mấy phút cũng được xếp như là già hơn với những đặc quyền
rõ rệt ở cấp đàn anh chị.
Vì sự cạnh tranh giữa đứa thứ nhất
và thứ hai rất phổ thông, những đứa con như thế cho thấy sự biểu
lộ ý nghĩa của nó. Đứa đầu đã một lần là đứa con một, nhìn đứa
thứ nhì như một sự đe dọa cái vị trí độc quyền của nó. Nó thấy
mình bị cưỡng bách chia xẻ không chỉ thời gian và sự chú ý mà
còn tình cảm của cha mẹ, đặc biệt của mẹ nó. Sự sinh đứa em luôn
là một khủng hoảng đối với đứa con một, là kẻ thấy mình bị xuống
ngôi. Ngay cả nếu nó đã được chuẩn bị cho biến cố nầy, nó cũng
khó thấy trước được hậu quả của một tình thế không bao giờ được
nếm mùi trước đây. Trong những trường hợp như vậy, tốt nhất nó
nên được bảo đảm về ưu thế của nó như là một đứa trẻ lớn tuổi
hơn và sẵn sàng chấp nhận sự đến của một người đồng bạn như một
cứu thoát khỏi sự cô đơn.
Tuy nhiên, thông thường đứa con
đầu với sự hiểu biết lớn dần quan sát sự phát triển của đứa bé
mới sinh. Nó nhận thấy rằng cái lợi của nó trong khả năng và
chức năng rất to lớn ở lúc đầu lại giảm dần với năm tháng. Nó
phải sợ sẽ đến lúc mà kẻ đến sau sẽ bằng nó và sẽ vượt nó. Nhưng
bố mẹ không hoàn toàn ý thức về vấn đề nầy nên một cách ngông
cuồng bày đứa bé chống lại đứa lớn và làm căng thẳng sự cạnh
tranh tự nhiên với những hậu quả tai hại. Khi đứa trẻ dùng hành
động rối loạn để lôi kéo sự chú ý trước đây, bố mẹ trở nên giận
dữ. Sự phấn khởi của họ đối với đứa bé dễ thương trái ngược với
sự tỏ lộ buồn chán và đáng ghét với đứa lớn, càng tỏ cho nó thấy
rằng những sự sợ hãi của nó là đúng biết bao.
Cái nan giải của đứa lớn càng xem
ra phức tạp hơn bỡi sự ước muốn được bù đắp của đứa nhỏ hơn cho
những khó khăn riêng của nó. Nó có một đứa khác đi trước nó,
biết đi biết nói, biết xếp đặt cho nó, biết đi đến trường, biết
đọc, biết viết trong lúc đó nó thì không. Nó cố gắng hết sức để
củng cố vị thế của nó, điều đó không có gì lạ. Không bao lâu đứa
bé khám phá ra khuyết điểm của đứa lớn và nó sẽ chộp lấy cơ hội
nầy. Sự lưu ý tình cờ của mẹ nó rằng đứa lớn có thể học lấy tấm
gương sạch sẽ của đứa bé, câu đó cống hiến một cơ hội: nó có thể
trổi vượt. Đứa lớn đến phiên nó nhận thức ra cái nguy hiểm trước
mặt. Cảm thấy mình cách xa trong việc thăng tiến, không như bà
mẹ đã hy vọng nó nên nó có khuynh hướng đầu hàng. Đứa em nó nhỏ
hơn và kém hơn nhiều đã có thể làm một cái gì tốt hơn nó. Vậy nó
cố gáng để làm gì?
Đây là một tình thế tiêu biểu. Một
đứa trẻ bị làm thất vọng bỡi sự thành công của một đứa khác nên
quyết định cách vô thức rằng sức mạnh của nó nằm ở một chỗ nào
khác, bỏ lãnh vực đăc biệt nầy lại cho kẻ cạnh tranh thành công
hơn. Một khi ý tưởng đã có rễ, có một cái gì đó sẽ phát sinh.
Đứa trẻ nầy đầu hàng, đứa khác càng cố gắng thiết lập một ưu thế
trong lãnh vực đặc biệt đó, và đứa nầy càng thành công, đứa khác
càng ít hy vọng. Đèn xanh cho đứa nầy là đèn đỏ cho đứa khác. Bố
mẹ thay vì phá vỡ vòng đai khi nó còn dễ dàng phá vỡ, họ lại làm
căng thẳng hơn bỡi nghiên về phía thành công hơn. Hai đứa trẻ
chia thế giới làm hai – một dựa vào cái thông minh – một cố gắng
phát triển sự dễ thương, dễ mến của nó. Nếu đứa nầy thích học,
đứa kia thích nổi bậc trong lĩnh vực thể dục thể thao. Đứa nầy
giỏi ngôn ngữ, đứa kia sẽ thích toán. Đứa thì lệ thuộc và vô
dụng, đứa kia có thể tin được và dựa được.
Sự thành công có thể được hoàn
thành bỡi đứa đầu hoặc đứa thứ hai, đìều kiện và thái độ của bố
mẹ quyết định kết quả. Chung chung, đứa nầy càng được cưng chìu
hay bị đàn áp, đứa khác sẽ có cơ hội tốt hơn. Trong hầu hết mọi
trường hợp, cơ hội là cái gì được phân chia để không ai thất bại
cũng không ai thành công hoàn toàn. Dưới điều kiện may mắn, sự
cạnh tranh không dẫn tới sự thất bại trong bất cứ nghĩa nào,
nhưng dễ thành công hơn trong những lãnh vực trái ngược nhau.
Trường hợp sau đây cho thấy rất rõ những phản ứng tự nhiên và
những biểu lộ cạnh tranh giữa các trẻ:
Quốc Tiến, 9 tuổi là một đứa trẻ
tuyệt vời. Nó mất cha cách đây 4 năm và biết cách xếp đặt để trở
thành một niềm an ủi và giúp đỡ lớn lao cho mẹ nó. Từ nhỏ nó đã
giúp mẹ nó không chỉ trong việc nhà mà còn giúp mẹ lo cho đứa em
Quỳnh Hoa mới 6 tuổi. Tuy ở tuổi còn thơ dại nhưng mẹ có thể bàn
thảo mọi vấn đề với nó, và thật ra nó gánh vác chức vụ của người
nam trong gia đình. Chỉ một điều cậu bé không thể làm hoàn hảo,
đó là học đường. Nó có ít bạn bè và không thích thú công việc ở
trường mấy. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta thấy rằng ở
trường cậu bé không có một vị thế nào đặc biệt mà nó có và thích
thú như ở nhà. Người ta có thể dễ dàng tưởng tượng em bé Quỳnh
Hoa của nó thuộc loại con gái nào? Cô bé không chịu nghe lời đến
nỗi bà mẹ không biết phải làm gì với nó nữa và kêu gọi sự giúp
đỡ. Cô bé không gọn gàng, không đáng tin, ồn ào, quậy phá, và
chọc tức. Bà mẹ không thể hiểu tại sao trong thế giới hai đứa
quá khác nhau như vậy. Thật khó cho bà để hiểu sự nối kết giữa
cái tốt của đứa trai và những khó khăn của đứa gái.
Chúng tôi có cuộc thảo luận chung
với cả hai đứa. Thoạt đầu chúng tôi hỏi Quỳnh Hoa có nghĩ rằng
mẹ thích nó không? Câu trả lời của nó như được mong đợi là một
cái lắc đầu. Đoạn chúng tôi cắt nghĩa cho nó rằng chúng tôi bảo
đảm là mẹ yêu nó rất nhiều nhưng vì nó không tin điều đó nên nó
đã hành động trong một cách thế như để chọc giận mẹ nó. Như một
kết quả, bà mẹ chú ý tới nó chỉ khi nó hành động không tốt và
điều đó làm cho cô bé cảm thấy càng bị ghét hơn. Nếu nó cố gắng
hành động cách khác nó sẽ thấy ra rằng bà mẹ cũng yêu nó.
Một cuộc thảo luận khác xảy ra với
sự tham dự của Quốc tiến. Bấy giờ, chúng tôi hỏi cậu bé có phải
nó muốn em nó trở thành đứa con gái tốt và tử tế không? Cậu bé
trả lời ngay: “Không”. Chúng tôi hỏi nó tại sao nó không muốn.
Nó trở nên lúng túng và cuối cùng nó nói: “Dẫu sao, nó sẽ không
tốt”. Bấy giờ, chúng tôi cắt nghĩa cho nó rằng chúng tôi sẽ giúp
cô bé và nó cũng có thể giúp cô bé nữa và như thế chúng ta có
thể thành công trong việc làm cho cô bé trở nên cô gái tốt. Quốc
Tiến có thích không? Nó trả lời: “Vâng, thích!” nhưng có cái gì
không chắc chắn. Tôi nhìn nó và nói với nó một cách thành thật
rằng tôi không tin nó nói điều đó một cách đứng đắn. Tôi bảo đảm
rằng tiếng “không” đầu tiên của nó chân thành và chính xác hơn.
Nhưng tại sao nó không muốn em nó nên tốt? Nó có thể nói cho
tôi. Nó nghĩ một lúc, rồi nói: “Vì cháu muốn nên tốt hơn!”
Một khi sự cạnh tranh giữa đứa thứ
nhất và đứa thứ hai được thiết lập, đứa thứ ba có thể được nhận
như một đồng minh bỡi một trong hai. Rất ít khi đứa thứ ba cạnh
tranh với cả hai để rồi bắt buộc đứa một và hai vào đồng minh
với nhau, một tình thế có thể xảy ra nếu hai đứa lớn là con gái
và đứa nhỏ nhất là con trai. Đứa thứ tư có thể về phía với bất
cứ đứa nào trong những đứa lớn hơn tùy theo hoàn cảnh. Cách thế
đã được dùng để phân chia sức mạnh có thể được nhận thấy cách dễ
dàng bỡi sự phát triển đặc tính của mỗi đứa. Hai chị em xung
khắc nhau hẳn trong bản tính, sở thích, tình cảm là những đứa
hay cạnh tranh nhau lúc còn trẻ. Sự kiện nầy mặc khải cho thấy
rằng gia đình nào có tranh chấp, sự nhận thức về điều đó là cần
thiết để có thể hiểu cá tính của mỗi đứa.
Tương quan gia đình thì rất quan
trọng cho sự phát triển của cá tính hơn bất cứ yếu tố đơn thuần
nào khác. Sau đây là một ví dụ:
Bố mẹ và sáu đứa con làm thành một
gia đình. Sự cạnh tranh bắt nguồn trong tương quan giữa một
người bố thống trị thích văn chương và chính trị, và người mẹ,
một mẫu người nội trợ tiêu biểu, thiếu khả năng về xã hội và
kiến thức nên thích thống trị mọi việc trong nhà và điều khiển
con cái. Đứa con đầu Hồng Liên, con gái được người bố dùng để
chống lại người mẹ. Bà mẹ tìm được một đồng minh với đứa gái thứ
hai là Hồng Lan. Hồng Liên là một học sinh tốt, coi thường việc
nhà và đối nghịch với mẹ nó. Hồng Lan trái lại là một học sinh
trung bình, thích việc nhà và thích những yêu sách của phụ nữ.
Một ít năm sau, hai đứa gái sinh
đôi được sinh ra. Vì giống nhau nên chúng cần được mang những
quần áo khác nhau để được nhận ra dễ dàng. Trẻ sinh đôi thường
có tương quan tâm lý đặc biệt. Chúng giống nhau đến độ khó có
thể phân biệt được ngay cả trong cách sống cũng như cá tính và
chính điều đó mang lại sự giống nhau lạ lùng trong số phận của
chúng. Tuy nhiên, trong trường hợp ở đây có cái gì bất thường
xảy ra. Sự cạnh tranh giữa hai người chị tạo nên sự phân rẽ giữa
hai đứa trẻ sinh đôi nầy. Hồng Quyên đứa lớn hơn mười ba phút là
đồng minh của Hồng Liên trong khi Hồng Vân lại đứng về phía Hồng
Lan. Như một kết quả, Hồng Quyên phát triển giống như chị Hồng
Liên thành một đứa học sinh giỏi và dở trong việc gia đình,
trong khi Hồng Vân trở thành một học sinh bình thường, giỏi việc
nhà và thích ăn diện. Cặp thứ ba là một đứa gái và một đứa trai.
Đứa trai là Tuyên không chỉ là đứa lớn trong hai mà còn là trai
nên muốn ở thế thượng phong.
Cả gia đình phân làm hai nhóm theo
đặc tính, sở thích, và phẩm hạnh. Người bố, Hồng Liên, Hồng
Quyên, và cu Tuyên đối nghịch lại người mẹ, Hồng Vân, Hồng Lan,
và cô bé út. Tuyên được nâng đỡ bỡi người chị cả và ông bố,
thách thức uy thế với chị Hồng Lan. Hồng Quyên cố gắng loại bỏ
Hồng Vân, không cho nó liên hệ với các cô gái khác. Sự tranh
chấp, đụng độ, bất đồng làm khổ cuộc đời của những con người có
khả năng và sở thích khác nhau trong cùng một gia đình.