Tin Mừng.
Tên tôi
là James. Vì hoàn cảnh bị điếc, tôi bị thiệt thòi rất nhiều đến nỗi những người khác coi là việc đương nhiên. Tôi không
thể nghe tiếng la hét của các em
bé đang chơi, tiếng chim hót, tiếng gió thổi trên cây. Tôi
không thể nghe những lời an ủi, động viên hoặc cảnh báo. Ít người
chịu cố gắng thông tin cho người điếc. Họ thấy điều đó rất tẻ nhạt. Tôi cảm thấy
cô đơn kinh khủng.
Thực tế tôi cũng
bị câm, nó càng làm
tăng thêm cảm giác bị loại trừ và cô
độc. Tôi không thể giãi bày. Tôi
không thể diễn tả cảm giác của tôi. Những người vô tình đã
cười nhạo sự nói lắp
của tôi.
Tôi không
có cơ hội để đóng góp gì
cho cộng đoàn. Hậu quả là, tôi cảm thấy vô dụng và
trở thành vô dụng. Người ta ngại chạm vào tôi. Bị tàn
tật là gặp khó khăn. và khi bạn
khó khăn, người ta sợ bạn. Hơn thế nữa, tôi còn đi
đến chỗ
tin rằng sự tàn tật của
tôi là do Thiên Chúa trừng phạt.
Tôi đầy
lòng thương cảm chính mình. Tôi ao
ước được
người ta thương
xót. Tôi tin chắc không một ai hiểu và thương xót tôi. Cho đến
một ngày kia, tôi biết
được Đức
Giêsu. Dù Người là dân Do thái, còn tôi
là dân ngoại, tôi cũng không
ngã lòng thối chí đi tìm sự
giúp đỡ của Người.
Quả là một
kinh nghiệm tuyệt vời! Việc đầu tiên Người làm là kéo tôi
ra khỏi đám đông, và dành
cho tôi sự
quan tâm trọn vẹn của Người. Điều này làm cho tôi
cảm thấy rằng Người coi tôi quan trọng.
Đồng thời Người cứu tôi khỏi sự tò mò
của những người lắm chuyện.
Người không
nói với tôi như thể
Người tiết
kiệm lời nói. Trái lại,
Người đã sờ vào tôi.
Người đã làm cho tôi
cảm nhận điều mà tôi không thể
nghe được. Không có gì
thô lỗ và vội vàng
khi Người sờ
tôi. Đó là một cử chỉ dịu dàng, nhẫn nại và yêu
thương.
Người đặt
ngón tay Người vào lỗ tai tôi. Rồi Người đặt ngón tay Người vào miệng Người, lấy ra một ít nước
bọt trị bệnh và đặt
nó vào lưỡi
tôi. Kế đó, Người ngước mắt lên trời để cho tôi thấy rằng đây là sự giúp đỡ
đến từ Thiên Chúa. Rồi
với một tiếng thở dài lớn, Người nói: “Hãy mở ra!”. Và thình lình
tai tôi được
mở ra và lưỡi tôi trở lại bình thường. Tôi đã được
chữa khỏi!
Người nói
với tôi chớ nên loan
truyền điều
Người đã làm cho tôi.
Nhưng tôi không thể giữ im lặng.
Có quá nhiều
điều bị dồn nén bên
trong tôi đến nỗi trước hết tôi nói liên
tục, không ngừng. Tôi không thể đi qua một người nào trong phố mà không nói:
“Xin chào”. Tôi không thể
giữ im lặng khi gặp một người đang đau khổ nếu tôi cảm thấy
một lời của tôi có
thể nâng đỡ người ấy. Tôi cũng
không thể đứng nhìn hành động bất công mà không tố
giác nó.
Nhưng không
bao lâu, tôi đã nhận
ra rằng tôi đã nói quá
nhiều. Tôi đã không lắng
nghe. Điều này khiến tôi làm tổn
thương người
khác. Vì thế tôi quyết
định cố gắng lắng nghe người khác. Điều này có nghĩa
là tôi phải ngừng nói. Tôi cũng nghe
những âm thanh của thiên nhiên, của
âm nhạc, tiếng cười và tiếng khóc.
Tôi đã
khám phá một số điều lý thú trong suốt
những tháng đầu tiên sau khi tôi khỏi
bệnh. Tôi thấy mỗi người đều có những trở ngại nào đó ngăn
cản họ sử dụng trọn vẹn tặng vật nói được như e thẹn, vô tình, vô
cảm … Và họ đều có những
trở ngại nào đó ngăn cản họ nghe tốt
như thiên kiến, phân tâm, khước từ việc
lắng nghe…
Tại sao tôi nói với bạn
điều đó? Chính là để tránh cho số phận
của những người có tai nhưng không thể nghe
và có lưỡi nhưng không thể nói. Từ kinh
nghiệm của tôi, tôi đã khám phá ra điều này: bi
kịch lớn nhất không phải là sinh ra điếc và
câm, nhưng là có tai mà không chịu nghe và có lưỡi mà
không chịu nói điều phải.
Nghe và nói là hai tặng vật lớn. Nhưng
nếu không có một tâm hồn có khả năng cảm
nhận lòng thương xót, chúng ta sẽ không bao giờ có
thể sử dụng tốt việc nghe và nói. Chỉ
với tâm hồn, chúng ta mới có thể nghe đúng, và
chỉ với tâm hồn, chúng ta mới có thể nói
đúng.
Đấng đã sờ vào tai tôi và
lưỡi tôi, cũng sờ vào tâm hồn tôi. Có như
thế thì mọi việc mới làm tôi đổi mới. Đó
là một phép lạ buổi sáng trước ánh mặt
trời.
|