Tình yêu
và sự sống.
Đã bao thế
kỷ trôi qua, Giáo Hội Công giáo không
ngừng đào sâu niềm tin vào sự hiện
diện của Chúa Giêsu trong
Bí tích Thánh
Thể. Dẫu có gặp muôn
vàn thử thách, dẫu phải đương đầu với bao chỉ trích,
người tín hữu vẫn kiên vững trong niềm tin không lay chuyển, bởi chính họ biết rõ Thánh Thể
đã đem lại cho họ
những gì trong cuộc hành trình thiêng
liêng của cuộc đời.
Mỗi thánh lễ là một
lễ kính Mình Máu Thánh
Chúa. Nhưng ngày lễ trọng
được ấn
định hàng năm phải là một dịp
đặc biệt để chúng ta suy niệm
cách sâu sắc hơn về một chân lý vốn
được gọi
là suối nguồn, là đỉnh cao của đời sống người Kitô hữu, đó là Bí
tích Thánh Thể.
Đã hẳn, trong Bí tích
Thánh Thể, Chúa Giêsu ở đó để thực hiện lời hứa: Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến
tận thế.
Nhưng trước
hết sự hiện diện ấy nhằm tái diễn hy tế thập
giá của Ngài. Thực vậy, Bí tích Thánh
Thể không phải là một
hy tế mới và độc
lập, thay thế hay bổ túc cho hy
tế thập giá, nhưng là lặp lại
hy tế chỉ diễn ra một lần
trên thập giá. Cũng một lễ
vật, cũng một Đấng đã tự hiến đời mình thuở xưa trên thập
giá, còn nay hiến tế qua tác vụ của
linh mục trong thánh lễ.
Có khác chăng là khác trong
cách thức biểu lộ mà thôi.
Như dân Do Thái
hằng nhớ lại những kỳ công Thiên
Chúa, đặc biệt là hai
biến cố: Thiên Chúa giải
phóng dân khỏi ách nô lệ Ai Cập và không
ngừng ban lương
thực của Ngài cho dân
suốt dọc theo những nẻo đường sa mạc. Trong
thánh lễ, Giáo Hội cũng nhớ lại cuộc vượt qua của Đức Kitô và việc Ngài
ban Thánh Thể cho dân mới
trên đường lữ hành trần
thế.
Thực vậy, tiếp nối Manna trong hoang địa,
Thánh Thể trở nên lương
thực, trở nên của ăn
đàng cho Israel mới là Giáo
Hội. Nhưng Manna
mới chỉ là hình ảnh
tượng trưng,
chứ không thể nào sánh
ví được với Bí tích
Thánh Thể. Bởi vì cũng
như bao lương thực trần gian khác, Manna vẫn để con người
lại đó với cơn đói và nỗi
khát khao vĩnh cửu. Manna chỉ cho
người ta sống tạm để khỏi chết chứ không giúp người
ta khỏi chết đời đời. Chính thân thể vinh hiển của Đức Kitô mới thực là bánh
ban sự sống: Ta
là bánh hằng
sống từ trời xuống. Ai ăn bánh
này thì sẽ
sống đời đời.
Chúa Giêsu đã trở nên bánh khi
hiến mình làm lễ tế
dâng lên Chúa Cha. Chúa Cha đã chấp nhận lễ hy tế ấy
bằng cách tôn vinh Chúa
Giêsu và đưa vào trong vinh quang
của Ngài. Ngài nhận lễ vật mà Chúa Giêsu
thay cho loài người dâng tiến, để rồi ban lại cho loài
người như của ăn
thánh. Từ của ăn
thánh ấy, loài người kín múc sự
sống để thông hiệp với Thiên Chúa… Và trong bữa
tiệc ấy, Thiên Chúa hòa
niềm vui của Ngài với tiếng cười của nhân loại. Những ai đón nhận của ăn
thánh ấy sẽ được lôi kéo vào
trong quỹ đạo của tình yêu Thiên
Chúa và lưu
lại trong Ngài: Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì sẽ ở lại trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy. Người ăn
uống Mình Máu Chúa sẽ
thuộc về Chúa từ đời
này và mai
này thuộc về Ngài mãi
mãi.
Như thế, Thánh Thể thực hiện trước bữa tiệc cánh chung trong
nước trời,
sẽ được
cử hành trong niềm vui rượu mới. Và như thế
Thánh Thể là dấu chỉ
cho đời sống vĩnh cửu đã khởi sự và là bảo
chứng cho sự sống lại trong ngày sau hết.