Google Search
Local Search
|
|
Bổ nhiệm Giám mục Giáo phận Thái Bình
|
Bổ nhiệm Giám mục phụ tá Tổng Giáo phận Saigon
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Lễ Đức Mẹ Mân Côi.
Xin mời nghe proshow "Lời Gọi Fatima" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
Xin chia sẻ cùng quí cha, thày và anh chị proshow "Danh Thánh Đức Maria" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
|
Nơi Chúa Hẹn Gặp Ta. (trích Trong ‘niềm Vui Chia Sẻ’)
|
|
Thứ Hai, Ngày 21 tháng 5-2012
|
Nơi Chúa hẹn gặp ta.
(Trích trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Là con người sống
trong không gian và thời gian, chúng ta thường suy nghĩ
và tưởng tượng theo chiều
kích của không gian và thời gian. Vì thế, khi Kinh Thánh nói
“Chúa Giêsu lên trời” chúng ta cũng dễ hình dung Chúa Giêsu
như một “phi hành gia” hoặc như “người bay” tự
động cất bổng mình lên trời, để rồi
không biết dừng lại ở hành tinh nào khi ra ngoài quỹ
đạo của trái đất? Vậy thì
sau khi sống lại 40 ngày, Chúa Giêsu đi về
phương trời nào? Các phi hành gia đầu tiên
vào vũ trụ cho biết họ chẳng thấy trời,
cũng chẳng thấy Thiên Chúa!
Thời
Trung cổ, có hai tu sĩ tình cờ đọc thấy trong
một cuốn sách cổ chép rằng: ở tận cùng trái
đất sẽ có một nơi mà trời đất gặp
nhau. Họ quyết định ra đi tìm cho bằng được
điểm gặp nhau ấy và thề quyết sẽ không
trở về nhà nếu không tìm ra nơi ấy, vì họ
đã đọc được trong quyển sách cổ rằng
tại điểm giao nhau giữa trời và đất, một
cánh cửa sẽ mở ra và họ sẽ nhìn thấy Thiên
Chúa tỏ tường. Họ vượt thác băng rừng,
không quản ngại hy sinh. Cuối cùng thì họ
cũng đứng trước giao điểm ấy.
Với tất cả xúc động, họ đưa tay gõ vào cánh cửa hẹn hò, cánh cửa mở
ra và họ bỡ ngỡ nhận ra đó chính là căn phòng
của mình. Họ chợt hiểu rằng nơi gặp gỡ
giữa trời và đất, nơi hẹn hò giữa Thiên
Chúa và con người không gì khác hơn là chính cuộc sống
hằng ngày của họ.
Chúa Giêsu “được rước
lên trời”: đó là một lối nói của Kinh
Thánh nhằm diễn tả việc Chúa Phục Sinh từ
giã trần gian để về cùng Thiên Chúa Cha. Ngài từ Cha mà đến và nay trở về với
Cha. “Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người,
Đấng đã-từ-trời xuống” (Ga 3,13). Câu chuyện Chúa lên trời được
sách Công vụ Tông đồ kể lại ở bài đọc
1 hôm nay là một kiểu nói bình dân để diễn tả
một mầu nhiệm của Chúa Kitô Phục Sinh: ngay sau
khi được Phục Sinh, nhân tính của Chúa Giêsu
đã được tôn vinh rồi, hay nói cách khác, đã
được vào trong vinh quang. Tuy vậy vinh
quang này vẫn còn bị che khuất. Chúa
Phục Sinh hiện ra cho các môn đệ dưới dáng dấp
của một người bình thường. Lần hiện ra cuối cùng của Chúa Giêsu
đánh dấu một bước chuyển mới. Từ này nhân tính của Ngài được
đưa vào trong vinh quang Chúa Cha, được đặt
ngồi bên hữu Chúa Cha.
Lễ Chúa
Thăng Thiên không phải là một cuộc chia ly, tiễn
đưa Chúa Giêsu vào một phương trời xa lạ
và cắt đứt tương quan với Ngài. Chúa về trời là để có thể ở lại
với mọi thời, mọi nơi. Điều
duy nhất mất đi là chúng ta không còn có thể thấy,
đụng chạm, nghe Ngài bằng giác quan tự nhiên.
Nhưng chúng ta vẫn có thể gặp gỡ Ngài bằng
giác quan siêu nhiên của lòng tin. Chúa Giêsu khẳng định:
“Thầy
ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”
(Mt 28,20). Tin Mừng hôm nay cho thấy các
tông đồ có cảm nghiệm rằng “Chúa đang làm việc
với họ và xác nhận lời họ rao giảng bằng
những dấu lạ kèm theo” (Mc 16,20). Như thế sự vắng mặt hữu hình của
Chúa Giêsu không cản trở việc Ngài tiếp tục hiện
diện và hoạt động bên họ. Kitô giáo sống còn chính là nhờ Chúa Giêsu đang sống
và hoạt động nhờ Thánh Thần của Ngài.
Được tôn vinh trên trời không phải
là để làm sứ vụ giữa lòng thế giới.
Ngài là Thượng Tế cầu bầu cho chúng ta trên trời
(Dt 7,25) và không ngừng thu hút, nâng dậy
cả nhân loại (Ga 12, 32).
Mừng lễ
Chúa Thăng Thiên là mừng ngày Đức Giêsu được
tôn vinh. Có một con người mang tên Giêsu nay
được hưởng vinh quang và danh dự của
Thiên Chúa. Lễ Thăng Thiên thực hiện giấc mơ
lớn nhất của con người. Tất cả chúng
ta đều hy vọng được hưởng vinh
quang của Thiên Chúa, bên Chúa Giêsu, người Anh Trưởng.
Trời là đích điểm của đời Kitô hữu.
Nhưng trời đã bắt đầu rồi từ khi
chúng ta bước vào vũ trụ của Chúa Giêsu Kitô, qua
đức tin và các bí tích. Nói cho cùng, Kitô hữu
chỉ có một cuộc đời. Chẳng
có cuộc đời nào khác ngoài cuộc đời hiện
tại và sẽ gắn liền với ta mãi mãi. Trời không khiến ta tránh né bổn phận ở
trần gian. Trời không phải là
nơi đến của một người chỉ biết
chăm lo cho ơn cứu độ của mình một cách
ích kỷ. Trời cũng không chỉ là phần
thưởng cho con người, là sự “bù lỗ” cho những
khốn khổ ở đời, là cớ khiến chúng ta
tránh né việc xây dựng trái đất hay phá đổ bất
công.
Sứ thần của Chúa
hôm nay đã quở trách các môn đệ: “Hỡi người
Galilê! Sao cứ đứng đó mà nhìn lên trời?”. Các môn đệ đã hiểu ý. Các ông
đã trở về với nhiệm vụ của mình, hoàn
thành công việc dang dở của Chúa ở trần gian, làm
chứng về tất cả những gì các ông đã
được nghe, được thấy. “Các
ông đã ra đi khắp nơi, rao giảng Tin Mừng cho
mọi người; có Chúa cùng hoạt động với
các ông, củng cố lời rao giảng bằng các phép lạ
kèm theo” (Mc 16,20).
Rõ ràng, Chúa lên trời không
làm cho các môn đệ lên trời, không làm cho các môn đệ
tê liệt, không giải nghệ các ông, mà còn thúc giục các
ông lập tức bắt tay vào việc
xây dựng Nước Trời ngay ở trần gian này và bảo
đảm cho các ông thành công. Cũng vậy, đối với
chúng ta ngày nay, Chúa lên trời nhắc chúng ta nhớ rằng:
“Quê hương chúng ta ở trên trời… Anh em hãy tìm kiếm
những sự trên trời” (Pl 3,20; Cl
3,1). Nói thế không có nghĩa là chúng ta phải
“xuất thế”, phải xa lánh trần gian. Trái lại, cần phải nổ lực dấn
thân “vào đời”, “nhập cuộc”. Có Chúa cùng hoạt
động với chúng ta để “mở một tuyến
đường lên trời từ mặt đất này” bằng
những công việc xây dựng Nước Trời ngày này
qua ngày khác; loại trừ những khổ đau, tội lỗi,
tạo cho mọi người được sống ấm
no, hiệp nhất, yêu thương nhau, cho mọi người
được sống xứng đáng phẩm giá con
người. Đó là con đường lên trời của
chúng ta.
Vui sướng biết
bao: “Chúa vẫn ở với chúng ta mọi ngày cho đến
tận thế”. Ngài không bao giời rời bỏ
chúng ta. Thật là ích lợi cho chúng ta khi Ngài khuất
mắt chúng ta về phương diện thể lý để
chúng ta khi gặp Ngài hiện diện ở khắp mọi
nơi mọi lúc: trong kinh nguyện và hoạt động,
trong bí tích và trong anh chị em. Đặc biệt trong bí
tích Thánh Thể, Chúa đến ở trong chúng ta, ban nguồn
sinh lực giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xây dựng
Nước Trời ở trần gian này, để một
khi Nước Trời được hoàn thành Ngài sẽ trở
lại trong vinh quang đón chúng ta lên trời về với
Chúa Cha.
|
|
Tin/Bài mới
Tin/Bài cùng ngày
Tin/Bài khác
|
|