Phiền muộn,
bối rối, & bình an.
(Suy
niệm của Lm Nguyễn Trung Tây)
Ngày hôm nay
người ta xây được những căn nhà cao
hơn, phòng ốc rộng hơn, sân vườn xanh cỏ
hơn, nhưng tâm hồn của nhân loại bắt đầu
co cụm nhỏ dần héo úa tàn khô.
Ngoài thất vọng, tuần Thánh và tuần
Phục Sinh đầu tiên của dòng lịch sử ơn
cứu rỗi cũng là hai tuần lễ đong đầy
những phiền muộn, bối rối, và lo lắng không
lối thoát cho những người môn đệ của
Đức Giêsu.
Bắt đầu từ những giây
phút bỏ chạy trong Vườn Cây Dầu cho tới giây
phút chứng kiến cảnh tảng đá đang lăn
tròn che kín ngôi mộ, những người Kitô hữu đầu
tiên đã trải qua hết thất vọng này sang thất
vọng khác. Thoạt tiên là chuyện Giuđa bán đứng
đại sư phụ với một cái hôn, nối tiếp
là bản án tử của Đức Giêsu được
đóng dấu bởi nhà nước bảo hộ La Mã,
theo sau là nhọc nhằn con đường thập giá với
đá và sỏi dẫn lên Núi Sọ, tiếp nối là kinh
hoàng tiếng đinh xé rách thân xác và sắc nhọn tiếng
búa lạc thần đôi mắt của Đức Giêsu.
Trong thất vọng, cuối cùng mọi người dẫn
nhau ra về sau khi tảng đá đóng lại che kín xác
Đức Giêsu.
Nhưng rất tiếc, đúng như cụ
Tiên Điền đã từng nói, “đùng đùng gió giục
mây vần,” câu chuyện thất vọng không chịu dừng
lại ở chỗ tảng đá được lăn tới
chôn lấp một xác chết, nhưng được tiếp
nối với một bản tin động trời do những
người đàn bà hốt hoảng chạy về thông
báo vào sáng sớm thứ Hai của ngày đầu tiên trong
tuần lễ. Theo như những người nữ môn
đệ, xác Đức Giêsu đã không còn nằm trong ngôi
mộ đá nữa. Mà nếu xác Đức Giêsu đã biến
mất, không còn trong ngôi mộ, không ai trên cõi đời vào
đầu thiên niên kỷ lại dùng niềm tin Phục
Sinh để giải thích cho hiện tượng ngôi mộ
trống; nhưng, người người từ những
em bé cho tới những cụ già, từ những nhà lãnh
đạo tôn giáo cho tới chính quyền bảo hộ La
Mã đều tin rằng có người đã lẻn vào ngôi
mộ đánh cắp mang xác Đức Giêsu đi dấu
cho một âm mưu đen tối (Ga 20,2). Bởi thế,
khi bản tin xác Đức Giêsu đã biến mất, nhà
nước bảo hộ La Mã không chịu nhắm mắt
bỏ qua, nhưng sẽ bắt đầu một cuộc
tảo thanh, lùng kiếm xác của Ngài trên từng góc phố
và trong từng căn nhà của kinh thành Giêrusalem. Khi cuộc
săn lùng thi thể của Đức Giêsu bắt đầu,
những người nam môn đệ sẽ là những nhân
vật đầu tiên nằm trong danh sách bị truy nã, bị
săn lùng, và bị tra khảo. Cho nên, không ai lạ chi nếu
những cánh cửa của căn nhà nơi những người
môn đệ đang ẩn sâu trốn kỹ bắt đầu
từ đêm khuya của ngày thứ Năm tuần trước
lại càng thêm cửa đóng then cài vào ngày thứ Hai đầu
tuần của người Do Thái. Bởi thế, khi nhận
được bản tin là xác Đức Giêsu đã biến
mất, những người môn đệ của Đức
Giêsu đã không đứng dậy hân hoan nhảy múa hét to,
“Tạ ơn Chúa! Allelujah! Ngài đã sống lại!”,
nhưng mà là ngược lại. Cho nên, vào ngày Phục Sinh
đầu tiên, ngoài thất vọng, những người
môn đệ lại có dịp nếm thêm mùi vị đắng
cay của muộn phiền, bối rối, và hồi hộp
chờ đợi giây phút cánh cửa căn nhà bật tung bởi
xích xiềng, giáo mác và áo trận La Mã.
Cánh cửa rồi cũng mở ra,
nhưng không phải bởi chính quyền La Mã, mà là hai
người môn đệ nguyên gốc Emmau. Trong khi những
người nam môn đệ của Đức Giêsu đang
run sợ, tiếp tục giấu mình sâu hơn nữa vào
trong bóng tối của căn phòng kín, hai người môn
đệ vừa từ thị trấn Emmau quay về cung
cấp một bản tin khác về thi hài của Đức
Giêsu, lần này bản tin thật sự đã biến thành
trái bom nổ tung và giựt đứt những sợi giây
thần kinh căng cứng của những người môn
đệ. Theo như hai người môn đệ của
thị trấn Emmau, ngôi mộ đá đã trở thành ngôi
mộ trống không phải bởi vì người ta cướp
mất xác của Đức Giêsu cho những toan tính mờ
ám, nhưng bởi vì Ngài đã phục sinh. Và chính Ngài đã
hiện ra chuyện trò với họ trên suốt một
quãng đường dài mười một cây số.
Trong căn phòng kín của gần hai ngàn
năm về trước, bản tin về Đức Giêsu
Phục Sinh đồng hành trên con đường Emmau không
mang lại tiếng cười hân hoan tiếng hát tạ
ơn Thiên Chúa, nhưng bản tin đã khiến cho những
người môn đệ của Đức Giêsu lại
thêm nặng trĩu đôi vai, hằn sâu vầng trán, thâm
đen đôi mắt, bởi vì lo lắng và sợ hãi
trước những tin đồn thiệt hư không biết
đâu mà kiểm chứng. Vào giây phút hội ngộ giữa
Emmau và Giêrusalem, ngoại trừ ông Cleopas và người môn
đệ đồng hành, tâm hồn của người
người trong căn phòng đóng kín cửa đều tiếp
tục ngân vang khúc nhạc cung thứ nốt giáng (b) của
những dòng nhạc chán nản, nghi ngờ, và hoang mang.
Không trách chi, khi Đức Giêsu với
thể xác thần khí hiện ra, đứng giữa căn
phòng đóng kín cửa, các người môn đệ của
Đức Giêsu tin rằng họ đã thấy ma. Không biết
có người nào té ra bất tỉnh hay không, nhưng nếu
Đức Giêsu không chúc “Bình An cho các con” và trấn an họ
bằng cách ngồi ăn cá nướng với những
người môn đệ thân thương, có lẽ nhiều
người đã bị máu cơ tim nhồi lên mà chết
bởi biến cố Phục Sinh mà họ đang chứng
kiến tận mắt trong căn phòng kín.
Suy Niệm
Trong ngày hôm nay, hơn bao giờ hết,
lời chúc bình an của Đức Kitô Phục Sinh vẫn
là một điều mà bạn và tôi đang cần đến.
Thế giới đã tiến vào thiên niên kỷ thứ ba với
bao nhiêu tiện nghi vật chất phục vụ cho những
nhu cầu cần thiết của con người. Nhưng
những tiện nghi vật chất này cũng có khả
năng biến thành một con dao hai lưỡi cắt
đứt tay nhân loại khiến cho thế giới tiếp
tục đói khát bình an.
Nhân loại ngày hôm nay đã chế
được hỏa tiễn và phi thuyền bay cao lên không
gian. Đồng hành với những bay cao và bay xa vào trong
vũ trụ là những hỏa tiễn mang đầu
đạn hạt nhân có khả năng sát hại không biết
bao nhiêu mạng người chỉ trong chớp mắt.
Ngày hôm nay người ta đã xây dựng
được bao nhiêu đường xa lộ siêu tốc
dẫn nối từ thành phố này sang phố thị khác,
từ quốc gia này sang vương quốc kia, nhưng con
đường ngăn ngắn nho nhỏ dẫn sang nhà
hàng xóm cỏ hoang mọc dày che kín lối đi.
Ngày hôm nay người ta xây được
những căn nhà cao hơn, phòng ốc rộng hơn, sân
vườn xanh cỏ hơn, nhưng tâm hồn của nhân
loại bắt đầu co cụm nhỏ dần héo úa tàn
khô.
Nhân loại ngày hôm nay bay vào trời xanh
thường xuyên hơn, nhiều hơn, nhưng yêu
thương ít hơn, bù lại cỏ dại của toan
tính, hiềm khích, và chỉ trích tiếp tục lún phún mọc
cao trong từng mảnh tâm hồn.
Ngày hôm nay nhân loại có nhiều tiền
bạc mua sắm nhiều hơn, nhưng hạnh phúc và
bình an, hai món hàng cần thiết như hơi thở trong
không gian như lương thực cho cơ thể không mấy
người mua sắm được. Thiếu vắng
bình an, cây hạnh phúc trong tâm hồn rũ tàn chết khô,
cây bối rối và cây phiền muộn xum xuê vươn
cánh đơm bông nở nhụy. Khi hai tòa nhà cao ngất trời
của Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế của
thành phố New York hóa ra tro bụi vào một buổi sáng
ngày 11 tháng 9 năm 2001, mọi người trên thế giới
đã biết rằng, không còn nơi nào trên quả địa
cầu còn được gọi là vùng đất của
bình an. Thật vậy, thế giới càng văn minh, nhân loại
càng mất bình an chính vì đời sống tâm linh ngày càng trở
nên khan hiếm hoặc héo úa trong từng mảnh tâm hồn
của nhân loại. Tương tự như những
người môn đệ của thuở xưa, bởi
không có tâm thương yêu, tâm tha thứ, bởi không có niềm
tin và Đức Giêsu hiện diện trong căn phòng kín của
tâm hồn, bạn và tôi sẽ tiếp tục thất vọng,
lo lắng, phiền muộn, và bối rối với cuộc
sống và với chính mình. Vào những lúc bạn cảm thấy
phiền muộn, bối rối, thất vọng với
chính mình và với cuộc sống, mời bạn, chúng ta
cùng hướng về căn phòng đóng kín cửa với
Đức Giêsu Phục Sinh đang hiện diện ở giữa
căn phòng, và nói với Ngài:
Lời
Nguyện
Lạy Chúa, trong Mùa Phục Sinh, xin chúc
lành trên con lời chúc bình an năm xưa để con thôi
không còn lo lắng, phiền muộn, và bối rối
như những người môn đệ trong căn phòng
đóng kín cửa. Lạy Chúa, những khi con thất vọng
với chính con, với những sa ngã, với những lỗi
lầm của con và của anh chị em con, xin ban cho con lời
chúc bình an của Chúa năm xưa, để tâm hồn của
con thôi lo lắng, buồn phiền, nhưng ngập tràn hạnh
phúc, và bình an.