Niềm tin thắng
vượt sợ hãi
(Trích
trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Khi thiếu niềm tin, người ta dễ
hoài nghi và luôn lo sợ. Người thiếu niềm tin giống
như một người yếu bóng vía đi ban đêm.
Lúc nào cũng sợ hãi và cái gì cũng có thể làm cho họ
tưởng chừng như bóng ma xuất hiện. Sợ
hãi bóng tối là đặc tính của trẻ con. Lòng gan dạ
biết thắng vượt sợ hãi bóng tối là dấu
hiệu khôn lớn.
Một buổi
tối nọ, trong căn nhà ấm cúng của một bác
nông phu, người cha âu yếm đưa mắt nhìn cậu
con trai với vẻ hài lòng sung sướng vì thấy con
mình càng khôn lớn càng ngoan và gan dạ. Ông tự nhủ
đã đến lúc cậu phải ra chuồng ngựa ban
đêm một mình để cho ngựa uống nước.
Nghĩ rồi ông bảo con cầm đèn ra chuồng
ngưạ. Cậu con thường với vẻ do dự:
-
Bố ơi, con rất sợ
bóng tối. Con sợ đi một mình.
Nghe con nói
như thế, ông liền đứng dậy cầm đèn
dẫn con ra trước hiên nhà. Ông thắp đèn đặt
vào tay con và hỏi:
-
Với đèn sáng này, thấy
rõ đến đâu?
Cậu trả
lời:
-
con thấy rõ tới nửa
đường ra cổng.
Người
cha bảo con
-
hãy cầm đèn đi ra tới
đó.
Khi cậu
con tới nơi, ông hỏi theo:
-
từ đó con nhìn tới
đâu nữa?
-
Con nhìn tới cổng, cậu
đáp.
Ông giục
cậu đi tới cổng. Từ cổng cậu nhìn thấy
chuồng ngựa, cậu nhìn thấy rõ ràng từng con ngựa.
Từ hiên nhà, người cha nói vọng ra:
-
Con hãy đổ nước
cho ngựa uống rồi trở về nhà.
Thế là
từ đấy cậu không còn sợ nữa.
Thưa anh chị em,
Chính các tông đồ ngày xưa cũng
đã trải qua những giờ phút đen tối và sợ
hãi. Ngay cả khi Chúa Giêsu Phục Sinh hiện đến với
các ông, các ông cũng đã hoảng hốt tưởng là
bóng ma. Tin Mừng hôm nay vừa kể lại: ngay trong buổi
tối Phục Sinh, đang lúc các tông đồ họp nhau
trong nhà, các cửa đều đóng kín mít. Bất ngờ
Chúa Giêsu hiện đến đứng giữa các ông. Các
ông hoảng hốt, tưởng mình thấy ma. Vì các ông
chưa tin Chúa đã sống lại. Các ông đã phản ứng
như một đêm nào trước đó, đang ở
trên thuyền gặp gió ngược ngoài khơi, các ông thấy
một “bóng ma” đi trên mặt nước. Các ông kêu rú lên
“ma kìa!”, nhưng đã được trấn an ngay: “Thầy
đây, đừng sợ!” (Mc 6,47-50)
Chúng ta có thể đặt hai câu truyện
này lại với nhau để nhìn thấy khi Chúa Giêsu hiện
ra trên biển sóng gió, Ngài đã muốn mạc khải sự
Phục Sinh và thiên tính của Ngài. Đang khi hôm nay, hiện
ra với các tông đồ trong thân xác Phục Sinh, Ngài muốn
đem lại cho họ niềm vui phấn khởi và tin
tưởng trong cuộc đời đầy sóng gió.
Chúa đã quở trách các tông đồ:
“Tại sao các con lại hoảng hốt và nghi ngờ?” lời
quở trách này nhắc chúng ta nhớ lại lời quở
trách tương tự, khi các tông đồ đi chung thuyền
với Chúa mà gặp bão táp (Mt 8,26). Hôm ấy, các tông đồ
vất vả chèo chống, còn Chúa Giêsu thì nằm ngủ ở
mạn thuyền. Các ông đến đánh thức Ngài dậy,
vì sợ chìm thuyền. Chúa Giêsu đã quở trách các ông giống
như hôm nay: “Tại sao lại hoảng hốt và nghi ngờ”
(Có Thầy đây mà còn sợ gì?). rồi Ngài ra lệnh cho
sóng gió yên lặng. Hôm nay, lặp lại những lời quở
trách tương tự, để gợi lại chuyện
cũ. Chúa ngầm ý nói rằng: Ngài đã “thức dậy”rồi:
Ngài đã sống lại rồi. Anh em không còn gì phải sợ
hãi nữa. Thầy đã Phục Sinh và đang sống với
anh em.
Tuy nhiên, các tông đồ không thể
tưởng tượng được: một người
mới bị giết chết và mới an táng trong mồ mấy
ngày trước đây mà bây giờ lại đang đứng
sờ sờ trước mặt các ông. Các ông cứ tưởng
là mơ, đây là bóng ma hiện về chứ không phải
là Chúa Giêsu. Vì vậy, Chúa bảo các ông hãy sờ nắn và
thân xác mang thương tích của Ngài để biết rõ
đây không phải là ma hay hồn thiêng hiện về,
nhưng là thân xác bằng xương bằng thịt của
Ngài đã sống lại: “Ma làm gì có xương có thịt
như anh em sờ thấy Thầy đây?”. Và để
giúp các ông tin hoàn toàn và dứt khoát, Ngài còn ăn một miếng
cá nướng trước mặt để các ông thấy:
đây là thân xác đã sống lại thật chứ không phải
hồn thiêng hiện về hay ma quỷ gì đâu! Có thể
nói, sự thật trước mắt đã xua tan hết mọi
nghi ngờ. Rồi đây, các tông đồ sẽ là những
chứng nhân tai mắt. Các ông còn là những người phải
đi công bố Tin Mừng Phục Sinh cho những người
không được chứng kiến, để mọi
người tin rằng Chúa Kitô đã sống lại thật
như Kinh Thánh đã báo trước.
Chúa Phục Sinh đã đem lại cho
các tông đồ niềm tin và niềm vui. Các ông đã bị
lung lạc vì thấy Chúa Giêsu chết đau đớn nhục
nhã trên thập gía, nay tìm lại được niềm tin
vì thấy Ngài sống lại vinh quang. Các ông đang buồn
sầu vì mất Thầy mình, nay được vui mừng
vì gặp lại Thầy trong thân xác Phục Sinh. Niềm
tin và niềm vui đó từ nay không bao giờ mất
được nữa, vì Chúa Giêsu sẽ không bao giờ rời
bỏ các môn đệ, như Ngài đã hứa: “Thầy sẽ
ở với các con mọi ngày cho đến tận thế”.
Cho dù sau khi Chúa lên trời, các môn đệ không còn
được trông thấy Ngài nữa, cho dù phải phân
tán mỗi người một ngã, cho dù gặp trăm ngàn
khó khăn thử thách, các ông vẫn vững tin rằng Chúa
Giêsu Phục Sinh luôn được bình an và phấn khởi
vui mừng.
Đối với chúng ta cũng vậy,
Chúa Kitô Phục Sinh không còn chết nữa. Ngài đang sống
và hằng sống. Đối với Ngài, thời gian, không
gian, không còn là cách trở. Nói khác đi, cho dù chúng ta, hiện
diện với chúng ta y như là với các môn đệ
ngày xưa, có khi còn gần gũi thân thiết hơn nữa.
Ngài còn ở với chúng ta mỗi ngày cho đến tận
thế, để ban cho chúng ta được làm con Chúa
Cha, để chúng ta được vững tin và an vui trong
mọi hoàn cảnh của cuộc đời, để với
niềm tin và niềm vui đó, chúng ta trở thành những
chứng nhân loan báo Tin Mừng Phục Sinh cho mọi người.
Kitô giáo là tôn giáo của niềm vui. Chúa
Giêsu là một Tin Mừng lớn nhất của nhân loại.
Còn chúng ta, dù đôi lúc mang bộ mặt buồn sầu thiểu
não, chúng ta phải là sứ giả của niềm vui, những
chứng nhân của Tin Mừng Phục Sinh. Có hai điều
Chúa Giêsu thường quở trách các tông đồ: sợ
hãi và buồn chán. “Đừng sợ, hãy tin!” “Vì sao sợ,
hỡi những kẻ yếu tin?” “Thầy đây, đừng
sợ!” “Maria, tại sao bà khóc, bà tìm ai?” “Dọc đường
hai ông nói gì mà buồn bã thế? Hỡi những kẻ ngu dốt
và chậm tin?”… Họ buồn vì chưa tin Chúa đã sống
lại. Còn chúng ta ngày nay buồn, dù tin rằng Chúa đã sống
lại, đang sống và sống mãi: chúng ta tin Chúa Phục
Sinh mà chẳng khác gì tin Ngài đã chết luôn rồi!
Người Kitô hữu sống đạo
đích thực phải là người mang đầy niềm
vui và chiếu giãi niềm vui, một niềm vui chân thật
xuất phát từ tâm hồn đã được gặp
Đức Kitô Phục Sinh. Đức tin của chúng ta
cũng chỉ lớn lên và thắng vượt được
sợ hãi trước bóng tối của cuộc đời,
khi chúng ta xác tín vào sự hiện diện của Chúa Phục
Sinh trong từng biến cố, từng thử thách, từng
khổ đau, khi chúng ta hiểu được lời Ngài
quả quyết: “Chúng con đừng sợ, vì Thầy
đã thắng thế gian”.