Dấu chứng Phục Sinh.
(Trích trong ‘Niềm
Vui Chia Sẻ’)
“Nếu tôi không thấy
dấu đinh ở tay Ngài, nếu tôi không xỏ
ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh
sườn Ngài, tôi chẳng có tin”. Đó
là thách thức của tông đồ Tôma. Đó cũng
là đòi hỏi của con người khoa học thực
nghiệm ngày nay: phải thấy, phải đụng chạm,
phải kiểm nghiệm được mới tin.
Ngày 23 thánh 9 năm 1968, cha Piô, linh mục nổi
tiếng dòng Capucinô đã qua đời trong một tu viện
tại Italia. Suốt 50 năm cha Piô mang năm dấu thánh,
nghĩa là trên hai tay, hai chân và ngực
ngài được in năm vết thương của Chúa
Giêsu. Những vết thương mà Chúa Phục
Sinh đã tỏ cho ông Tôma tông đồ trong Tin Mừng hôm
nay. Nhiều người trên khắp thế
giới đã đến xưng tội với vị linh mục
thánh thiện này và tham dự thánh lễ cha cử hành.
Khi cha Piô dâng lễ, cả ngài và dân chúng đều nhận
thức rõ ràng ngài mang trên thân thể ngài những dấu
thương tích mà Chúa đã chịu trên thập giá, những
vết thương làm cha đau đớn khôn tả. Thỉnh
thoảng những giọt máu rỉ ra trên tay
của cha, hai tay chỉ để trần khi dâng lễ.
Lúc khác, hai tay ngài được bao lại
trong đôi gang tay màu nâu. Khi dâng lễ, ngài
thường gồng như một người vác thập
giá. Ngài thường khóc khi nhìn thánh Thể,
mặt ngài như thiên thần, nhưng người có mặt
cảm thấy bình an.
Với một số người, câu chuyện
của cha Piô coi như chuyện đạo đức giả
tưởng ở thời Trung cổ. Nhưng thực ra
đây là một con người của Chúa sống trong thế
kỷ của chúng ta. Hằng trăm ngàn người thuộc
đủ mọi tín ngưỡng hay không tín ngưỡng
đã thấy tận mắt, đã đến thăm viếng
ngài. Ngài cũng chịu đủ mọi khám
nghiệm y khoa cũng như khoa học. Tất cả đều chứng minh rằng không
có lối giải thích tự nhiên nào đối với các vết
thương trên cơ thể ngài. Và
cũng không có cách nào chữa trị được.
Chúa chọn vị linh
mục thánh thiện này để chia sẻ nỗi khổ
thể xác của Con Chúa. Để làm cho sự
chia sẻ này hiển nhiên hơn, xúc động hơn, Chúa
đã để cho xuất hiện những vết
thương trên thân xác cha Piô. Và trong lịch sử
đã có hàng trăm người khác cũng đã được
in dấu thánh, đặc biệt là cha Thánh Phanxicô thành
Assisi, để họ trở nên những nhân chứng sống
động cho cuộc khổ nạn và Phục Sinh của
Đức Ktô.
Chúa Kitô Phục Sinh
là một Tin Mừng, nhưng là một Tin Mừng không dễ
tin, đặc biệt đối với những người
theo Chúa, như các tông đồ. Nguyên sự kiện ngôi mồ trống không đủ
bằng chứng để họ tin. Cần
phải có những lần hiện ra của Chúa Giêsu mới
củng cố được lòng tin của các ông.
Thánh Gioan đã ghi lại câu chuyện Chúa hiện ra cho các
tông đồ và cho Tôma là để chúng ta tin. Thế nhưng, trong những lần hiện ra
đó, cái gì đã giúp cho những người thân của
Chúa Giêsu nhận ra Ngài? Có thể là một tiếng gọi
(với Maria), một cử chỉ bẻ bánh (với hai
môn đệ Emmau) hoặc cũng có thể là một phép lạ
xẩy ra theo lệnh truyền của
Chúa (như mẻ cá đầy ở biển hồ Tibêria),
nhưng đặc biệt là những thương tích
nơi tay chân và cạnh sườn của Ngài. Ông Tôma
đã thưa cùng với Chúa: “Lạy Chúa, lạy Thiên Chúa của
con” khi Chúa Giêsu cho ông thấy những dấu đinh của
cuộc khổ nạn trên thân thể Ngài và nói với ông những
lời không thể ngờ được: “Đặt ngón tay vào đây và hãy nhìn xem tay Thầy.
Đưa bàn tay ra mà đặt vào cạnh
sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa,
nhưng hãy tin!”.
Như thế, dấu
chỉ để người nhận ra Chúa Phục Sinh
không phải là vinh quang chói lọi hay cái gì khác, mà là chính
dấu đinh. Nếu chính Đứng Phục
Sinh vinh hiển đã không muốn dùng vinh quang và sức mạnh
chiến thắng của mình mà khuất phục thế
gian, thì phương chi là chúng ta. và
nếu Chúa đã muốn dùng những dấu đinh nơi
chân tay và cạnh sườn làm những dấu chứng phục
sinh, thì mỗi người chúng ta cũng không có dấu chỉ
nào ý nghĩa hơn là những vết thương của
các cuộc khổ nạn mà chúng ta có thể đã, đang
và sẽ còn chia sẻ với Chúa. Chính với
những dấu chỉ này mà chúng ta có thể làm chứng
cho Chuá Phục Sinh một cách sống động nhất.
Từ hơn 2000 năm nay, Thánh giá mới thực
sự là biểu hiện vinh quang, và dấu đinh mới
là dấu chỉ của Chúa Phục Sinh. Hãy nhận ra Chúa nơi năm dấu thánh, chứ
không phải trong ánh hào quang. Chúa Kitô thực sự là
“người” khi “đầu đội vòng gai, mình mặc
áo đỏ” (Ga 19,5) nghĩa là khi Ngài bị
đánh đập sỉ vả; Ngài thực sự là “Chúa”
khi bị đóng đinh trên thập giá. Ngày nay Ngài cũng vẫn
đang hiện diện giữa chúng ta như là “người”
và là “Chúa” trong những người anh em bị đau khổ,
bị ngược đãi, sỉ nhục, bị tù đày,
tra tấn, bị đói khát, trần truồng, bị chối
bỏ, bị giết vì tình yêu Thiên Chúa và tình yêu nhân loại.
Nhưng thưa anh chị
em,
Giáo hội nói chung và mỗi người tín hữu chúng ta
nói riêng có sẵn sàng mang dấu tích của Chúa Phục Sinh,
có sẵn sàng trở nên khí cụ bình an của Chúa hay không?
Nói khác đi, chúng ta có sẵn sàng chịu đau khổ, chịu
đóng đinh để làm chứng cho Chúa Phục Sinh
không? Có sẵn sàng hoà giải nhân loại với Chúa, hoà giải
nhân loại với nhau, bằng những hy sinh và cả giá
máu mà chúng ta phải sẵn sàng đổ ra hay không?
Con người ngày
nay không dễ tin. Họ cũng đòi hỏi
như ông Tôma, phải được trông thấy, phải
được kiểm nghiệm, phải có dấu chứng
khả giác mới chịu tin. Chúng ta có
nghiệm vụ trình bày cho họ thấy rõ khuôn mặt thật
của Chúa Phục Sinh. Làm sao họ có thể nhận
ra khuôn mặt của Chúa Giêsu, nếu họ không nhìn thấy
những vết thương, những chứng tích của
Chúa Kitô đóng đinh nơi tay chân, nơi thân xác, nơi cuộc
sống cuả người Kitô hữu? Làm sao họ có thể
tin được, nếu họ không thấy chứng tích của
những bàn tay chai cứng vì lao động, của những
khuôn mặt đẫm mồ hôi vì phục vụ, của
những cuộc đời xả thân hy sinh cho tha nhân? Làm
sao có thể tin được, nếu họ không thấy
dấu chứng của cộng đoàn Kitô hữu
tương tự như cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi
ở Giêrusalem sau ngày Chúa Phục Sinh theo sách Công vụ mô tả:
“Những
kẻ tin, muôn người như một, chuyện cần
với lời giảng dạy của các tông đồ, hiệp
nhất và cùng chung lo cho người nghèo khó bằng cách
để chung tiền của, họ đồng tâm nhất
trí chia sẻ bánh thánh và cầu nguyện”. Đời
sống chứng tá đó đã thu hút những người
không tin, nên “số những người tin Chúa mỗi ngày
càng thêm đông” (X. Cv 4,32-35; 2,42-47). Đó chính là chứng tích của tình yêu. Con
người ngày nay cũng đang đòi kiểm nghiệm
những chứng tích tình yêu của cộng đoàn Kitô hữu
chúng ta. Đạo của anh là đạo tình
yêu ư? Xin đừng nói nhiều, hãy cho tôi xem những
chững chứng tích tình yêu của anh đi!
Ước gì mỗi
người chúng ta đều mang những chứng tích tình
yêu của Chúa Kitô đóng đinh trên tay chân, trên thân xác, trong
cuộc sống… để chia sẻ với Chúa Giêsu những
vết thương của các cuộc khổ nạn
đang diễn ra trên thế giới ngày nay, nhờ đó
chúng ta mới có thể làm chứng cho chiến thắng
vinh quang của Chúa Kitô Phục Sinh.