MỒ
ĐÁ (THỨ 7 TT.B).
Bài Thương Khó
của Chúa Giêsu kết thúc với câu: Vì là ngày chuẩn bị lễ của người Do-thái và
ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu trong mồ đá (Ga 19,42).
Chúa Giêsu đã tắt hơi thở. Chúa đã chết trên thập giá. Người ta đã hạ xác Chúa
xuống, khâm liệm cùng với thuốc thơm và mai táng trong mồ đá. Họ đã lấp cửa mộ.
Xem ra mọi sự đã xong xuôi. Mọi người trở về nhà mình. Có kẻ thì vui mừng vì đã
đạt được ước nguyện trả thù. Có kẻ thỏa mãn vì đã tiêu diệt được đối phương. Có
kẻ thì lo sợ vì không hiểu được sự việc, nên Vua quan đã cho lính canh mộ. Có kẻ
buồn sầu chán nản bỏ về quê cũ. Có kẻ thương khóc đau buồn. Có người âm thầm suy
niệm và tin tưởng, hy vọng. Sự kiện Chúa Giêsu bị án tử hình thập giá là một
biến cố rất quan trọng được ghi chép rất cẩn thận.
Đây là một biến
cố lịch sử, lịch sử của Ơn Cứu Độ. Giờ đây chúng ta không tìm tòi chứng tích hay
thử nghiệm. Chúng ta dùng thời gian thinh lặng qúi báu để gẫm suy về sự đau khổ
và sự chết của Chúa. Ai trong chúng ta cũng từng có những kinh nghiệm đau thương
khi phải vĩnh biệt người thân. Sau cái chết của Chúa Giêsu, đã có biết bao nhiêu
người bị thất vọng, bị hụt hững và buồn sầu chán nản. Tâm trạng khác biệt của
mỗi tâm hồn khi đối diện với cái chết của Chúa. Trong số đó có cả các tông đồ đã
bỏ mọi sự đi theo Chúa. Mẹ Maria và Gioan cũng đau buồn nhận lời trăn trối của
Chúa. Đức Maria đã can đảm hiện diện dưới chân thập giá và ngắm nhìn con mình
trong cơn hấp hối. Sự sầu bi của Mẹ mang một ý nghĩa sâu thẳm. Mẹ đang đồng công
chịu khổ đau với Con mình để hoàn tất lễ hiến tế.
Mẹ ôm xác con
lạnh giá. Mẹ vẫn một lòng xác tín, con của mẹ là Con Thiên Chúa. Mẹ đã sống và
suy gẫm mầu nhiệm Ngôi Hai Nhập Thể ngay từ khởi đầu. Mẹ đành phải mai táng xác
con nơi mộ đá. Lòng mẹ thổn thức. Mẹ không bỏ cuộc. Mẹ gẫm suy từng lời, từng
hành động và từng sự kiện xảy ra. Lòng mẹ như bị dao sắc thâu qua trái tim. Trở
lại khung cảnh tang thương, phòng không trống trải và tâm hồn vắng lặng. Giờ
đây, chỉ có Mẹ là niềm hy vọng và cậy trông cho mọi người. Mẹ tiếp tục qui tụ
cầu nguyện, an ủi vỗ về và là chỗ tựa nương cho các tông đồ. Mẹ cùng các tông đồ
đã sống trong những giây phút tĩnh lặng sâu thẳm.
Trong biến cố
Thương Khó của Chúa, nhiều người đã vấp phạm. Ông Giuđa bán Chúa. Ông Phêrô đã
chối Chúa. Ông Gioan bỏ áo choàng mà chạy. Các tông đồ khác lẩn trốn. Các môn đệ
hoang mang nghi ngờ tản mác. Dân chúng phân rẽ người thương, kẻ ghét và người
theo, kẻ chống. Chỉ còn một số bà đạo đức cùng với mẹ Maria dõi theo bước chân
Chúa. Đức Mẹ đã theo sát con mình từng chặng đường. Mẹ nhìn con tàn tạ, thân xác
con nát bét vác thập giá nặng và khóc thương Con chịu những mọi mũi gai nhọn đâm
vào tim và thân xác. Mẹ chứng kiến lễ hy tế cho đến giây phút cuối khi Con tắt
thở. Mẹ một lòng tin tưởng, nhẫn nhục, vững tâm và can đảm. Còn các tông đồ sống
trong tâm trạng ngại ngùng, sợ hãi và lo buồn. Mẹ đã củng cố lòng tin của các
ông. Mẹ không trách cứ những lỗi lầm và yếu đuối của các tông đồ. Mẹ đã giúp các
ông tìm lại niềm tin qua những lời Chúa Giêsu đã tiên báo: "Các ông cứ phá
huỷ Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại (Ga 2,19).
Khung cảnh nhà
thờ vào Thứ Bảy Tuần Thánh thật trống vắng. Không cử hành phụng vụ, cung thánh
để trần, không hoa nến và khăn bàn, nhà tạm trống vắng và mọi người sống tinh
thần canh thức. Chúa Giêsu còn trong mồ đá. Từ tạo thiên lập địa và cho đến ngày
tận cùng của vũ trụ, sự kiện Chúa chết nằm trong mồ đá chỉ xảy ra một lần. Gioan
thánh sử đã viết: Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên
Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa (Ga 1,1). Ngôi Lời đã
nhập thể hóa thân làm người, gọi là Chúa Giêsu. Chính Chúa Giêsu đã tắt thở trên
thập giá. Gioan đã xác nhận: Khi đến gần Đức Giêsu và thấy Người đã chết, họ
không đánh giập ống chân Người (Ga 19,33).
Chúa Giêsu đã
dậy rằng: Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không
chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều
hạt khác (Ga 12,24). Chúa Giêsu đã chuẩn bị tinh thần và lời giảng dạy rất
rõ ràng. Chúa đã nói với ông Nicôđêmô: Như ông Mô-sê
đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như
vậy (Ga 3,14). Chính Chúa dâng
hiến cuộc sống mình để vâng theo thánh ý Chúa Cha. Đây là chén đắng Chúa đã tự
nguyện uống. Trong tâm tình bồn chồn canh thức nơi vườn Dầu: Chúa Giêsu sấp
mặt xuống, cầu nguyện rằng: "Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải
uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha (Mt
26,39).
Chúa đã chọn
con đường đau khổ thánh giá để đạt tới vinh quang sống lại.
Chúa Giêsu đến
không phải để phá bỏ lề luật nhưng làm cho kiện toàn. Chúa đã giảng dạy, đã sống
và kiện toàn mọi lề luật và giới răn. Con đường Chúa đi là con đường của tình
yêu. Tình yêu khỏa lấp mọi đau khổ. Chúa đã chấp nhận đường thánh giá cũng chỉ
vì tình yêu. Chỉ ai biết yêu mới học được bài học của thập giá. Chúa Giêsu đã
từng dậy:
Không có tình
thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của
mình (Ga 15,13). Tình yêu Chúa
bao la tuyệt vời. Chúng ta cùng chiêm ngắm, gẫm suy và chìm lặng trong biển tình
của Chúa. Chúa đã hiến dâng đến giọt máu cuối cùng. Chúa đã yêu thương và tha
thứ tất cả mọi lỗi lầm cho những người đã nhúng tay giết hại Chúa: "Lạy Cha,
xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm." (Lc 23,34).
Chúa đã tha thứ
và xóa sạch tất cả mọi tội lỗi của những kẻ vu oan, thù ghét, đánh đập, chửi
rủa, khinh bỉ, nhạo cười, bội phản và giết Chúa. Chúng ta không nên khơi lại lỗi
lầm của họ. Chúng ta không khinh bỉ lên án quân Giu-rêu, quân dữ, thằng
Baraba…Chúng ta cũng không phiền trách hay kết án họ. Chúa đã chết cho tội lỗi
của họ rồi. Đúng thật, họ đã làm vì họ không biết. Khi Chúa tắt thở, bóng tối
bao phủ mặt đất, đã có nhiều người đấm ngực ăn năn: Thấy sự việc
xảy ra như thế, viên đại đội trưởng cất tiếng tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Người
này đích thực là người công chính!" Toàn thể dân chúng đã kéo đến xem cảnh tượng
ấy, khi thấy sự việc đã xảy ra, đều đấm ngực trở về (Lc
23,47-48).
Điều quan trọng
nhất là chúng ta có những tâm tình nào khi tưởng niệm việc Chúa chịu thương khó,
chịu chết và chôn trong mộ đá. Chúng ta đã suy niệm, lắng nghe và diễn tuồng
theo trình thuật của bài Thương Khó. Đã có những giọt nước mắt cảm thương chảy
xuống. Cũng có những tâm tình xót xa và thương hại. Điều cần thiết là phải đấm
ngực ăn năn như dân chúng xưa. Chúng ta ăn năn hối lỗi vì đã phạm tội làm xỉ
nhục danh Chúa, tội vu vạ cáo gian, tội bỏ Chúa chạy theo tà thần, tội ích kỷ,
tội thù ghét, tội gian dối, tham lam, tội đồng lõa hại người và tội giết hại
người qua lời nói và hành động. Chúng ta biết việc chúng ta đã và đang làm. Điều
này khác với dân chúng ngày xưa khi họ kết án Chúa vì không biết việc họ
làm.
Lạy Chúa, Chúa
nằm trong mồ đá. Chúa đã phải chịu cam khổ cực hình vì tội lỗi của chúng con.
Tội lỗi của mỗi người chúng con càng làm cho vai Chúa trĩu nặng. Xin cho chúng
con biết ăn năn sám hối tội mình và quay trở về bên Chúa. Chỉ cần bỏ đi được một
tội hay bớt đi một thói quen xấu mỗi ngày, chúng con sẽ tìm thấy niềm vui hé mở
của Nước Trời. Chúa đã chết để mang lại sự sống và sự sống dồi dào hơn. Chúa
Giêsu phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã
chết, cũng sẽ được sống” (Ga 11,25).
Lm. Giuse Trần
Việt Hùng
Bronx, New
York.
|