Google Search
Local Search
|
|
Bổ nhiệm Giám mục Giáo phận Thái Bình
|
Bổ nhiệm Giám mục phụ tá Tổng Giáo phận Saigon
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Lễ Đức Mẹ Mân Côi.
Xin mời nghe proshow "Lời Gọi Fatima" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
Xin chia sẻ cùng quí cha, thày và anh chị proshow "Danh Thánh Đức Maria" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
|
Thứ Ba, Ngày 22 tháng 11-2011
|
THƯƠNG MÌNH
|
Lúc ấy, một người thông luật trong nhóm hỏi
Ðức Giêsu để thử Người rằng: "Thưa Thầy, trong sách Luật Môsê,
điều răn nào là điều răn lớn nhất?" Ðức Giêsu đáp: "Ngươi
phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh
hồn và hết trí khôn ngươi. Ðó là điều răn lớn nhất và điều răn
đứng đầu. Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là:
ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.” (Mt 22:35-39)
Tình huống trên cho ta một logic rõ ràng:
Chỉ khi yêu mến Chúa hết lòng thì con người mới có thể yêu
thương nhau trọn tình vì “Thiên Chúa là tình yêu”(1Ga 4:8). Thêm
nữa, để có thể yêu mến tha nhân đúng cách, ta phải biết cách yêu
thương chính mình. Nói cách khác, nếu chính mình mà mình không
biết thương thì cũng rất khó để biết thương anh chị em.
Thế nào là “thương mình”? Đã có nhiều suy
tư và lý thuyết nói về điều này rồi. Ở đây, chỉ xin được thêm
vào một vài ví dụ thực tế mình đã được diễm phúc gặp thấy trong
cuộc sống thường ngày. Mời bạn cùng chiêm ngắm và bổ sung cho
hành trang cuộc đời.
+++
Em là một người con gái đặc biệt có duyên.
Gặp một lần thôi cũng đủ làm cho người khác mến mộ và cảm thấy
an lòng. Nét đẹp của em không lộng lẫy kiêu sa như một nàng công
chúa đài các hoa lệ vì em là một người đẹp lên từ những khó
khăn. Nét đẹp của em toát lên sự thanh thản có chiều sâu, xuất
phát tự một tâm hồn đầy yêu mến. Em chia sẻ: “Bao nhiêu năm vất
vả, bỗng một ngày em nhận ra mình cần phải biết thương chính
mình.” Thế là em bắt đầu để ý trang điểm một chút khuôn mặt vốn
đã khả ái bấy lâu, xem lại chế độ ăn uống nghỉ ngơi giải trí,
sắp xếp lại lịch làm việc để có thời gian chăm sóc đời sống tâm
linh. Em chia sẻ thêm: “Em chăm sóc mình vì em trân trọng bản
thân mình là tuyệt tác do chính Chúa sáng tạo trong tình yêu.”
Từ ngày ấy, em đẹp hơn cả ngoại hình lẫn tâm hồn. Em còn ‘bật
mí’ một bí mật tự em khám phá: “Khi mình thấy mình đẹp hơn, mình
cũng sẽ thấy người khác đẹp hơn.” Một nhận xét tinh tế và tuyệt
vời! Bây giờ em vui tươi, lạc quan, bình tâm giữa cuộc đời vạn
biến và cảm thấy lòng đầy tình Chúa. Em đang làm lan toả sức
sống mới cho những ai cần biết thương quý bản thân hơn.
+++
Anh là người đảm nhận nhiều công việc quan
trọng trong công ty. Vì quan trọng nên cũng nhiều áp lực. Cuộc
sống của anh giằng kéo giữa những tính toán lo toan. Có nhiều
ngày thật dài. Nhiều khi trở về nhà mà đầu còn nặng trĩu lắng lo
công việc. Thế rồi một ngày đời anh bỗng đổi khác, ít nhất cũng
bớt căng thẳng được một nửa. Anh chia sẻ: “Một lần ngồi uống trà
trong giờ giải lao, tôi chợt ra rằng trước giờ tôi sống tàn nhẫn
với bản thân quá. Tôi làm việc quần quật, lao vào công danh như
một con thiêu thân. Xét cho cùng thì một ngày cũng chỉ 24 tiếng,
mỗi lần ăn cũng chỉ cầm được một chén cơm một ly nước. Công việc
cho dù có thành công đến mấy thì nó cũng không bao giờ biết
thương tôi. Những lo lắng toan tính làm ăn chẳng hề quan tâm đến
hạnh phúc của mình. Tôi tự tạo mệt mỏi một cách vô ý thức. Tôi
nhận ra rằng mình đã dại dột lơ là đời sống cầu nguyện, không
biết nương tựa phó thác vào Chúa nên dễ lao đao kiệt sức. Ngoài
Chúa ra thì người gần mình nhất chính là mình, và bởi thế nên
chỉ có Chúa và mình mới chăm sóc mình tốt nhất thôi. Cuối cùng
tôi quyết định phải thương chính mình. Một cách tôi tập thương
mình là: khi bước ra khỏi văn phòng, tôi bỏ lại đó mọi nỗi lắng
lo công việc để dành trọn thời gian còn lại trong ngày cho vợ
cho con. Từ khi biết thương mình đúng cách, tôi và gia đình an
vui hơn. Tôi biết mình đã quyết định một điều khôn ngoan.”
+++
Chị mắc một sai lầm. Sai lầm đó dẫn đến một
sai lầm khác nghiêm trọng hơn khiến chị đau đớn dằn vặt bao đêm
không ngủ. Gối đã nhiều lần ưới sũng nước mắt. Quá khứ ấy cứ
quanh quẩn đâu đó trong góc tối cuộc đời. Nỗi ám ảnh kiểm soát
tâm trí, cướp đi bình an trong lòng. Chị hối tiếc. Chị bực mình.
Chị tự ti mặc cảm. Chị tự trách hoài tội lỗi đã qua. Căng thẳng.
Mệt mỏi. Sụt ký. Chán nản. Đau đầu. Thất vọng. Bế tắc…. Chị để
đời mình rơi vào một cái vòng luẩn quẩn do ám ảnh quá khứ. Ai
cũng lo lắng cho chị nhưng lắc đầu không biết cách giúp thế nào
nữa.
Bẵng đi một thời gian không thấy chị, một
ngày kia bạn bè chị gặp lại trong ngỡ ngàng. Họ thấy chị vui vẻ
bình yên. Khuôn mặt chị bây giờ rạng rỡ. Lời nói chị lạc quan.
Thái độ sống chan hoà. Thế là bà con thắc mắc chuyện gì đã xảy
ra khiến chị hoàn toàn khác xưa. Chị tâm sự: “Một lần, đang chán
nản tột cùng và bị cám dỗ tự tử, tôi chợt nhìn thấy ngôi thánh
đường trên đường đi làm. Rõ ràng nó nằm đó đã bao năm nay mà mắt
tôi như kẻ mù loà không nhận ra. Trong lúc bất cần và buông
xuôi, không biết do động lực nào mà tôi ghé vào đó thay vì đi
chỗ khác. Tôi thấy có một người vẻ mặt cũng thểu não chán chường
đi vào gặp vị linh mục làm gì đó. Tôi không biết và cũng chẳng
quan tâm. Tôi ngồi xuống thẫn thờ nghĩ chuyện dại dột. Chuẩn bị
đứng lên ra về để kết liễu đời mình, tôi thấy người lúc nãy trở
ra với nét mặt bình an lạ lùng. Người ấy còn cười với tôi nữa.
Lạ! Tôi chợt tò mò hỏi chuyện người ấy và khám phá ra lý do tại
sao. Tôi cũng mon men đến tìm vị linh mục để xin tư vấn và lãnh
nhận bí tích Giao Hòa. Kết quả thật ngoài sức tưởng tượng! Lòng
tôi nhẹ hẳn khi lãnh nhận lời tha thứ của Chúa qua miệng vị linh
mục. Tôi đã khóc, không phải khóc vì đau khổ như bao năm qua.
Tôi khóc vì quá xúc động và hạnh phúc. Tôi đã học được bài học
phải thương mình vì Chúa thương tôi không bờ bến và Người muốn
tôi cũng biết thương chính mình. Đến lãnh nhận bí tích Giao Hòa
là biết một cách tự chăm sóc bản thân. Phần tiếp theo của đời
tôi, quý vị đang thấy rõ đấy….”
+++
Ông năm nay chỉ gần ngũ tuần nhưng tóc trên
đầu trắng nhiều hơn đen. Một hôm ông tâm sự: “Cả một đời của tôi
khờ dại. Sống mấy chục năm cứ loay hoay tự làm khổ mình với
những chuyện vớ vẩn. Một câu nói gió thoảng mây bay của người
khác cũng đủ khiến tôi để bụng cả mấy tháng trời. Một trái ý xảy
ra trong công việc có thể làm tôi bực bội. Một bất toàn nhỏ của
bản thân hay của người khác luôn có thể cướp đi bình an tâm hồn.
Tôi rất dễ mất bình tĩnh, đụng chuyện gì cũng phản ứng vội vã cứ
như là trời sập đến nơi.... Xét lại, tôi đã tự sống luẩn quẩn
quá lâu trong cái mớ bòng bong của những chuyện đa số là vụn
vặt. Cuộc đời tôi đầy stress. Vì thế mà tôi mệt mỏi, bất mãn,
chán đời, đổ bệnh và mau già như thế này đây. Tôi tự làm khổ
mình mà không biết. Cũng may cách đây vài năm, tôi gặp được sư
phụ và được giải thoát.”
“Sư phụ của anh là ai?” người nghe hỏi.
Ông liền chỉ vào đứa cháu ngoại đang chơi
đùa í ới với chúng bạn ngoài sân.
“Dạ, em không hiểu.”
“Cậu thấy không,” ông từ tốn nói, “chính
trẻ em là sư phụ của người lớn chúng ta trong nghệ thuật sống an
vui. Chúng chẳng thèm giận hờn lâu ngày như tụi mình. Mới đánh
lộn nhau khóc chí chóe mấy phút trước đấy mà giờ lại chơi đùa
vui vẻ như không có gì xảy ra. Chúng rất ít nỗi sợ vì cái tôi
không to như của người lớn. Chúng không cố chấp như người lớn mà
biết mau tha thứ nên chẳng bị stress…. Hoá ra những người chưa
bao giờ đi học lại là thầy dạy cho kẻ tưởng mình đã hiểu nhiều.
Thật ra, người lớn chúng ta đã học nhiều nhưng chẳng hiểu bao
nhiêu vì hay quên phí những điều quan trọng nhất cho đời mình.
Chúng ta khổ vì không biết cách thương mình.”
+++
Bạn thân mến, bản thân mình học hỏi được
những điều ích lợi qua những câu chuyện đời thường ở trên. Nếu
bạn cũng có một kinh nghiệm khôn ngoan trong “nghệ thuật thương
mình” thì đừng ngại chia sẻ cho người khác để họ cũng bớt đi khổ
đau, bạn nhé. Cảm ơn bạn!
Lm Jos.Tuấn Việt, O.Carm
|
|
Tin/Bài mới
Tin/Bài cùng ngày
Tin/Bài khác
|
|