XIN VÂNG
Nói đến Mẹ
Maria, người ta nghĩ ngay đến hai tiếng XIN
VÂNG.
Tiếng XIN VÂNG hay tiếng FIAT
là một tiếng phiêu lưu, mạo hiểm, táo bạo.
Nó ám chỉ một sự liều lĩnh và đòi hỏi một
sự can đảm. Nó có nghĩa là từ bỏ mọi sự
lại đằng sau để tiến
về đằng trước. Bỏ lại phía sau những
cái mà chúng ta đang có chắc trong tay và mạo
hiểm về một tương lai mà chúng ta hoàn toàn không
biết. Chúng ta phải bỏ lại những
người thân yêu, những tập tục quen thuộc, những
ham mê, những sở thích quí mến để ra đi về
một phương trời vô định với một
hành trang trống rỗng và một tương lai mù mịt.
Để nói lên tiếng
XIN VÂNG như thế, thật không phải là dễ. Và
đau khổ biết bao khi phải nói lên lời giã biệt
trước giờ phút chia ly. Đó là lý do tại sao
đã khiến cho bao giòng nước mắt phải tuôn
trào trước giờ phút ly biệt.
Từ bỏ trong
ý nghĩa đó có nghĩa là phải cắt đi một phần
của cái tôi đã gắn chặt với những gì mình
đã yêu thích. Quả thật, không phải dễ
để chúng ta nói lên lời giã biệt đối với
những gì mình đang tận hưởng. Điều
đó giúp chúng ta hiểu được lý do tại sao con
người thường co rút lại trước việc
phải từ bỏ cái quá khứ của họ.
Trong cựu ước, mẫu
mực của mọi tiếng gọi niềm tin, mẫu mực
có một ấn tượng sâu xa nhất của lịch sử
con người về niềm tin, những trang sử xúc
động nhất của sự chiến đấu anh
hùng của con người trong việc đối thoại
với Thiên Chúa, đó là câu chuyện của Abraham. Thiên Chúa
nói với Abraham:”Hãy bỏ quê hương, gia đình và nhà cửa
đi đến đất Ta sẽ chỉ cho”.{Gen.12:1-3}
Đây là mầu
nhiệm của tiếng gọi Thiên Chúa, mầu nhiệm của
ơn gọi mỗi người chúng ta. Nó xảy đến
trong sự tối tăm của niềm tin và mọi lý luận
của con người thì bất lực để thấu
hiểu.
Trước những
biến cố trọng đại, Thiên Chúa thường muốn
những tạo vật của Ngài phải trải qua những
sự thử thách.
Nếu chỉ có địa
đàng, con người sẽ không có tự do. Nếu chỉ
có một con đường đi về nhà Cha, chúng ta sẽ
cảm thấy bị lợi dụng. Trong sa mạc hãi hùng
của cuộc lựa chọn, chúng ta có cả hai lối:
một về Đất Hứa và một trở về Ai
Cập. Có cả tốt lẫn xấu
chúng ta phải chọn lựa. Không có sự
trốn thoát vì tình yêu của Thiên Chúa đòi chúng ta phải
đáp trả. Thiên Chúa cho chúng ta có đủ
thời gian để lựa chọn và đáp trả.
Một khi đã đáp trả, đó là quyết
định cuối cùng.
Khi sứ thần Gabriel đến
truyền tin cho Mẹ Maria, chúng ta thấy gì nơi Mẹ
trước tiếng gọi niềm tin.
Chín tầng trời gần
như xôn xao đang hồi hộp chờ đón tiếng
đáp lời của Mẹ, bỡi tiếng đáp lời
của Mẹ có ảnh hưởng lớn lao đến
chương trình vĩ đại của Thiên Chúa và cũng
ảnh hưởng lớn lao đến một
tương lai hãi hùng của Mẹ.
Để giúp chúng ta hiểu
được tương lai hãi hùng của mẹ thế
nào khi mẹ đã liều mình một cách táo bạo đáp
tiếng XIN VÂNG thì đây tôi xin kể cho anh chị em một
câu chuyện thật sau đây.
Trong chuyến du hành sang đất
thánh, khi tham dự thánh lễ đồng tế ở Đền
Thờ Đức Me Truyền Tin tôi đã được
nghe cha chủ tế kể cho nghe câu chuyện nầy trong
bài thuyết giảng của ngài:
Tôi (Carlo Carretto) đã từng
có dịp sống trong sa mạc Sahara với tinh thần
của dòng Tiểu đệ Charles de Foucauld. Bấy
giờ tôi kiếm sống bằng cách làm việc như một
nhà khí tượng học trong vùng nầy. Tôi thích công
việc đó không chỉ vì nó cung cấp tho tôi lương
thực mà còn vì nó cho tôi cơ hội để sống
trong chính nơi tôi thích chọn là sa mạc, mà ở đó
tôi có thể kết hợp bổn phận hằng ngày và lời
cầu nguyện lâu dài của tôi với sự im lặng
vĩ đại của thiên nhiên.
Trong thời gian
đó, không bao lâu, tôi quen biết những người
Tuaregs và tôi đặc biệt thích thổ dân nầy. Họ sống
trong những túp lều dựng dọc theo
bờ hồ. Trong những buổi chiều
sau khi làm công tác xong, tôi thường đến thăm họ.
Suốt thời gian gặp gỡ nầy, tôi
để ý đến một sự kiện rất là hấp
dẫn.
Thật tình cờ, tôi khám phá ra
một cô gái trong căn trại mà bấy giờ tôi quen biết,
đã đính hôn với một chàng trai trong một căn
trại khác, nhưng cô ta chưa đi sống chung với
chàng vì chàng ta còn quá trẻ.
Sau đó, vì một công tác khác
tôi phải lìa xa sa mạc Sahara hai năm. Hai
năm sau, tôi trở lại căn trại đó và đang
tìm một đề tài để nói chuyện. Tôi chợt nhớ lại câu chuyện tình của
cô nàng ấy nên muốn hỏi thăm về cuộc hôn
nhân ấy đã xảy ra thế nào rồi? Bấy giờ, có một cái nhìn bối rối hiện
ra trên nét mặt của người tôi đang nói chuyện
và họ im lặng, một sự im lặng đáng buồn
và khó hiểu. Rồi người ấy nhìn chung quanh một cách ý tứ, ông ta đưa
tay lên cổ trong một cử chỉ đặc biệt của
người Ả rập khi họ muốn nói có người
đã bị cắt cổ.
Lý do thế nào?
Vì trước đám cưới,
người ta khám phá ra là cô gái ấy đã có thai và vì danh dự của gia đình nên đã
đòi hỏi sự hy sinh nầy theo tập tục của
họ.
Một sự rùng rợn đã
tỏa lan trong xương sống tôi khi
nghĩ ra rằng người con gái ấy đã bị chặt
đầu vì đã không trung thành với người chồng
tương lai của chị.
Câu chuyện rùng rợn ấy
có một cái gì giống câu chuyện của Mẹ Maria và
thánh cả Giuse. Kinh thánh đã ghi: Mẹ Maria đã đính
hôn với Giuse, nhưng trước khi về chung sống với nhau, được khám
phá ra là đã có thai. Dẫu cho Giuse không tố
cáo Maria, chỉ có ý định âm thầm bỏ đi.
Nhưng đối với Maria, vấn đề không phải
là đơn giản như chúng ta thường nghĩ, nhất
là đối với tập tục khắc khe của
người Do Thái lúc bấy giờ.
Hãy hỏi thử
những cô gái Á Đông không chồng mà chửa, tâm trạng
của họ thế nào khi bác sĩ cho biết rằng họ
đang có thai. Chắc chắn
là xấu hổ và lo sợ. Lo sợ vì không biết phải
ăn nói thế nào đây với những người chung quanh và nhất là đối với những
người thân yêu trong gia đình. Rồi đây, không bao
lâu nữa người ta sẽ nhìn thấy tác phẩm trong
bụng mình đang lớn dần và nó sẽ gây nên sự
chú ý cho biết bao nhiêu con mắt tò mò của những
người trong xóm làng.
Đó cũng là tâm
trạng của Mẹ Maria lúc bấy giờ. Trả lời thế
nào đây với những người chung
quanh mà Mẹ đang sống với, nhất là với vị
lang quân mà mẹ sắp cưới.
Trả lời: Thiên chúa là tác giả
của đứa bé ấy sao ? Và ai sẽ tin Mẹ ?
Hãy
tưởng tượng nếu có một cô gái đến
nhà chúng ta và nói: Tôi bảo đảm với ông bà rằng
đứa bé mà tôi đang mang thai là con của Đấng
Tối Cao. Thử hỏi ai sẽ tin nàng mà không thốt lên
những lời chê bai và nguyền rủa. Và nếu đó
là con cháu của chúng ta thì rất có thể chúng ta sẽ tặng
ngay cho nàng một tát tai và sẽ đưa nàng đi ngay
đến nhà thương điên.
Thế
mới biết Mẹ Maria thật can đảm biết
bao khi Mẹ đáp lại lời sứ thần với tiếng
XIN VÂNG.
Hỡi Maria, Mẹ đã hiểu
gì khi thiên thần nói với Mẹ rằng: Mẹ là người
đã được chọn để làm Mẹ Đấng
Cứu Thế ?
Và Mẹ sẽ đáp trả
cho chúng ta: Tôi cũng thấy trước tất cả những
hiểu lầm sẽ có, vì làm cách nào tôi có thể cắt
nghĩa được những điều lạ lùng nầy
cho mẹ tôi, cho cha tôi, và nhất là cho vị hôn phu sắp
cưới của tôi. Nhưng tôi cũng thấy trong tôi có
một sức mạnh phi thường đến từ
Thiên Chúa, và thêm vào đó là sức mạnh của lời
thuyết phục của sứ thần Gabriel:
Đối với
Thiên Chúa không có gì là không có thể. Đối
với Thiên Chúa không có gì là không có thể.
Và rồi, với tâm trạng
thật bất ngờ, hồi hộp và đầy lo sợ,
Mẹ maria tiếp tục chia xẻ:
Sau đó, tôi thấy mẹ tôi
đi bách bộ ở ngoài sân, tôi muốn chạy đến
để tâm sự với mẹ tôi tất cả những
gì vừa xảy ra cho tôi, nhưng tôi lại không dám nói vì
tôi không biết phải làm cách nào để giải thích cho
mẹ tôi. Vì thế, từ dạo ấy trở
đi tôi càng trở nên trầm tư và thinh lặng.
Thế rồi, sau
một vài tháng tôi không thể nào dấu nổi tác phẩm
trong bụng tôi nữa. Trước mặt mọi người,
mọi sự đã trở nên rõ ràng và phức tạp. Bấy
giờ tôi càng hiểu rõ hơn: Bản chất của
đức tin chính là sự mù mịt và đau khổ. Và đó chính là thời kỳ đau khổ nhất
của đời tôi. Niềm yên ủi duy nhất của
tôi lúc bấy giờ chính là việc lập đi lập lại
lời sứ thần đã nói: Không có gì là không có thể với
Thiên Chúa. Không có gì là không có thể với Thiên
Chúa.
Và quả thật,
mọi sự đều có thể với Thiên Chúa vì chính
Ngài đã cắt nghĩa điều đó cho Giuse trong giấc
mộng.
Bấy giờ, Mẹ
Maria mới hiểu ra rằng đây mới chính thật là
bản chất của niềm tin.
Vâng, một cô thôn nữ nghèo
hèn đơn sơ, một cô thôn nữ kiều diễm
đoan trang, dễ thương dễ mến, nhưng Chúa
đã muốn một sự khởi đầu không mấy
tốt đẹp chút nào cho đời Mẹ, một sự
khởi đầu với đầy nước mắt và
đau thương.
Chiều hôm nay, nhìn lên cung thánh,
tôi thấy Mẹ Maria không như một bà hoàng sang trọng,
uy nghi và diễm lệ như những ngày trước nữa,
nhưng là một người mẹ, một người
chị, một người bạn đồng hành cũng
đã từng trải qua những gian lao và thử thách trong
đức tin trên cuộc hành trình về quê trời.
Trong ngày lễ Truyền
Tin năm nay, chắc chúng ta có nhiều điều muốn
thưa với Mẹ. Nếu chúng ta muốn xin gì với Mẹ,
hãy ngước nhìn lên Mẹ và đừng xin gì khác cả. Đừng xin cho
căn bệnh chúng ta được chữa lành. Cũng đừng xin cho chúng ta được
thêm nhiều danh lợi. Nhưng hãy xin với Mẹ
điều nầy và chỉ một điều nầy
thôi, đó là xin Mẹ hãy cầu nguyện cho lòng tin của
chúng ta. Chỉ có món quà đó mới xứng
đáng với lời cầu của Mẹ mà thôi.
lm.levanquang