Cảm ơn Cha: vị Linh Mục Giáo Sĩ Vô Danh - vì con đã không nhớ được tên ngài.
Có biết bao nhiêu quốc gia đã xây dựng Ngôi Mộ Và Đài Tưởng Niệm Người Chiến Sĩ Vô Danh cho đất nước và nhân dân của họ.Như khi Năm Thánh Các Linh Mục 2010 đã được kính mừng trọng thể xong; bài này được chân thành viết nên như một Đài Tưởng Niệm trong lòng con và cũng là một Đài Tưởng Nhớ Việc Phục Vụ Của Tất Cả Các Linh Mục Tu Sĩ Giáo Sĩ Vô Danh mà con chưa từng gặp và được biết tên.
Các vị này là các Linh Mục, Giáo Sĩ, Tu Sĩ đã có những lời khuyên giảng, những suy tư đem lại thách thức và những nụ cười thực sự đã làm biến đổi cách thế mà chúng con nhận biết và kính yêu Thiên Chúa một cách tiến bộ hơn. Trong số các vị ấy có một Linh Mục Tu Sĩ của Dòng Anh Em Hèn Mọn; một Cha Dòng Phanxicô như chúng con thường quen miệng xưng hô như vậy. Ngài đã giảng phòng Tĩnh tâm và củng cố Đức Tin cho chúng con là những bà mẹ đông con, những phụ nữ qúa bận bịu với công việc - cách đây mấy năm. Con đã cố gắng thu xếp để tham dự trọn vẹn cuộc tĩnh tâm này. Điều mà lẽ ra con đã phải làm từ lâu rồi. Thế nhưng con đã loay hoay và khất lần trong cuộc đời chộn rộn suốt ngày với tư cách của một bà mẹ có.. . 05 con nhỏ và là vợ của một ông chồng hiện là một.. . chính trị gia lúc nào cũng bận bịu ồn ào với biết bao nhiêu thứ công việc.
Con đã sẵn sàng và rất muốn tham dự các buổi tĩnh tâm, linh thao, canh tân lòng đạo đức thiêng liêng cá nhân và con cũng chẳng cần để ý xem vị Linh Mục Giáo Sĩ giảng phòng cho chúng con là ai. Con chỉ biết một điều là con cần 1 hay 2 đêm được sống trong thinh lặng và cô đơn một mình như thời còn con gái độc thân. Và thời gian này sẽ cho con suy tư kiểm điểm lại đời sống thiêng liêng đạo đức mà cá nhân con thường vô ý, lãng quên chỉ vì qúa mệt nhoài trong bổn phận làm mẹ và làm vợ.
Một khi được ở trong Dòng Kín; sau khi nhận phòng cá nhân - chúng con được hướng dẫn đến nhà ăn của Đan Viện để dùng bữa ăn tối nhẹ. Chúng con được thông báo rằng: " Đây cũng là một cuộc Tĩnh Tâm trong thinh lặng ! " bởi vậy, không được trò chuyện trong suốt bữa ăn. Thật là một sự thay đổi hoàn toàn so với bữa cơm tối ngày thứ Sáu hàng tuần ở nhà con; vốn phải gọi đó là một ngày hội hay những gì tương tự mang đủ tính chất ồn ào náo nhiệt mới đúng.
Sau bữa ăn tối nhẹ và trong thinh lặng tuyệt đối, chúng con đã bước vào cõi ấm cúng nhất đó là Nguyện Đường của Đan Viện. Chúng con chờ đợi nhiều ở buổi nguyện kinh khai mạc và chiêm niệm. Ngay sau khi ngồi xuống ghế, bỗng nhiên lòng con tràn ngập một cảm xúc khác. Con không còn cảm thấy những sức ép, những tạp niệm, những trăn trở dằn vặt của đời thường đè nén nữa. Chỉ còn lại trong con một sự yên tĩnh lạ thường, sự thinh lặng đến độ con chỉ nghe thấy tiếng nói thinh lặng trong con và con đã không nghe rõ hết những điều mà vị Linh Mục giảng phòng đang nói. Nhưng sau đó, bất thình lình con giật nẩy người lên như thể là chính Chúa đang đánh động cho con biết là con phải cầm lòng tỉnh trí để đón nhận những gì sắp xảy đến.
Con đã ngước nhìn về phía vị Linh Mục giảng phòng: đó là một Tu Sĩ đang đứng trên bục giảng, trong bộ tu phục một mầu nâu sồng giản dị và chân đi đôi xăng đan cũ mèn; ngài đang nói bằng một giọng rất nhỏ nhẹ nhưng có chủ ý là để cho phái nữ chúng con chú tâm lắng nghe; " Các chị em, qúy bà qúy cô đã thấy; đó là lý do tại sao mà chúng ta từ bao giờ vẫn cứ tưởng tượng ra được là mỗi khi chúng ta làm điều gì sai trái thì Thiên Chúa sẽ tự Ngài từ bỏ chúng ta, chúng ta nghĩ rằng Thiên Chúa sẽ xa rời khỏi chúng ta nếu chúng ta làm cho Thiên Chúa bị đau đớn, nếu chúng ta gây thương tích cho Thiên Chúa. Chúng ta đã cho rằng Thiên Chúa đã không hài lòng về chúng ta, chúng ta tưởng tượng là có một Đấng Thượng Đế Chí Tôn đã và đang giận dỗi chúng ta vì những tội lỗi đang làm hay những mà sai lầm mà chúng ta đang vướng mắc phải.
Điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa hay Đức Thượng Đế Chí Tôn đã bước ra khỏi cuộc đời hay xa lánh qúy bà qúy cô đâu. Chính là các vị đã tránh xa Thiên Chúa, lià bỏ Thiên Chúa để đi đến chỗ khác. Các bà các cô đã tạo nên một khoảng cách tách rời hai nhân vị của các bà các cô ( thực tế và tưởng tượng) với Thiên Chúa. Thật ra Thiên Chúa luôn là Đấng Hằng Hữu, Đấng Tự Hữu; Thiên Chúa không hề biến đổi hay đi đâu xa cả. Thiên Chúa vẫn ngự trị và hiển trị tại ngai tòa của Ngài hằng có đời đời. Thiên Chúa vẫn đang hiền từ, nhân hậu đứng nguyên tại một chỗ và mong đợi các bà các cô đến cầu xin Thiên Chúa tha thứ. Thiên Chúa mong các bà các cô tiến lại về phía trước để đối mặt; để hiệp nhất và hiệp thông lại với Thiên Chúa."
Khi nghe đến đây, con cảm thấy một sự xúc động tòan thân và lay chuyển toàn bộ lòng trí con. Con chợt nhận biết ra là từ bấy lâu nay toàn bộ cuộc đời con đã được đặt trên một ý tưởng sai lầm là mỗi khi con phạm tội lỗi hay đã làm một điều gì sai trái thì Thiên Chúa tự chính Ngài sẽ rời bỏ con. Nhưng giờ đây con biết là điều đó đã không bao giờ xảy ra. Thiên Chúa không bao giờ rời xa con, Thiên Chúa không bao giờ từ bỏ con và các chúng sinh phàm nhân khác. Chỉ có chính con nguời phàm nhân thế tục chúng con mới rời xa Thiên Chúa, chỉ có cá nhân con đã ruồng rẫy Thiên Chúa. Con chính là người đã gây nên khoảng cách giữa Thiên Chúa và cá nhân con. Thật vậy, Thiên Chúa là Đấng luôn luôn hiện hữu và hằng hữu bên con - giống y như người Cha nhân hậu luôn luôn mở rộng vòng tay và chờ đón người con đi hoang trở về cùng với người Cha đại lượng nhân từ.
Những lời thuyết giảng này của vị tu sĩ Dòng Phanxicô tức Dòng Anh Em Hèn Mọn mà từ lâu rồi con chợt quên mất tên ngài. Tên của ngài đã thoát khỏi cái trí nhớ đầy bận rộn của con khiến con chỉ nhớ về ngài như là Một Vị Giáo Sĩ Vô Danh. Vị Tu Sĩ đã gây nên một sự thay đổi sâu sắc trong cách nhìn của con trong tương quan với Thiên Chúa. Con biết con sẽ không bao giờ có thể cảm ơn Thiên Chúa cho đủ vì Thiên Chúa đã chấp nhận và ban cho vị Linh Mục Tu Sĩ Vô Danh này trở nên một khí cụ hữu ích của Thiên Chúa để biến đổi lòng trí chúng con, giúp chúng con được sống tốt đẹp và thánh thiện hơn.
Con đã quay về nhà với một sự hiểu biết chín chắn và sâu lắng hơn về tình yêu vô biên và không điều kiện của Thiên Chúa. Con đã xác quyết là con quyết định noi gương Thiên Chúa để yêu thương chồng và các con của con là yêu thương cho đến vô điều kiện và yêu bằng tình yêu vô biên như Thiên Chúa đã yêu thương con.
Thưa vị Giáo Sĩ Vô Danh kính mến, thưa vị Linh Mục giảng phòng mà con đã không nhớ được tên của ngài; không biết giờ này - dù cho ngài đang ở bất cứ nơi đâu; xin cảm ơn ngài vì những lời thánh thiện đã biến đổi cuộc đời con và bao nhiêu người khác nữa được trở nên thánh thiện, tốt đẹp và hữu ích hơn cho Giáo Hội, xã hội, đất nước, gia đình và hết thảy mọi người chung quanh.
Gặp gỡ Đức KiTô, biến đổi cuộc đời mình;
Gặp gỡ Đức KiTô, nảy sinh tình đệ huynh !
Courtesy of Lorraine Williams, Catholic Register June 2010)
Dominic David Trần.