Cánh cửa khép kín
Ngày
xưa, có một ông hà
tiện và keo kiệt. Ông ta có một
cái thú là
đếm tiền.
Vì thế, ông ta đã
xây một căn phòng bí mật, thật
kiên cố, thật vững chắc để cất dấu tất cả tiền bạc của mình ở đó, và đêm
đêm ông lẻn xuống căn phòng bí mật ấy,
để hưởng
cái thú đếm
tiền.
Thế nhưng, một đêm kia,
ông bước vào căn phòng
bí mật ấy, nhưng lại để quên chiếc chìa khóa ở bên ngoài. Cánh cửa
sập lại, ông ta kêu
gào thế nào cũng không
một ai nghe thấy để tiếp cứu. Và căn phòng bí mật ấy
đã trở nên như một
ngôi mộ chôn sống ông. Mãi sau này người ta mới tìm thấy.
Lúc bấy giờ thì ông ta
chỉ còn là một thây
ma rữa thối.
Đọc lại Phúc âm, chúng ta
thấy dân Do Thái cũng có một thái
độ khép kín như vậy.
Họ nghĩ rằng mình là con cháu Abraham, là dân tộc
được Chúa lựa chọn, cho nên phải
nắm giữ địa vị ưu tiên số
một, khiến mọi dân tộc
khác phải hướng về họ.
Từ thái độ khép kín này,
họ trở nên tự mãn,
kênh kiệu và không sẵn
sàng đón nhận những lời giảng dạy của Chúa. Ngay cả
dân làng Nagiarét hôm nay cũng vậy, trước hai thí dụ Chúa
đưa ra để cảnh cáo họ: Bà
góa tại Sarepta và tướng
Naaman. Họ chẳng những
không nghe mà lại còn
muốn xô Chúa xuống vực thẳm.
Ta bất bình trước thái độ của họ, nhưng biết đâu, chính chúng ta lại
cũng hành động như vậy. Niềm tin của chúng ta như ngọn
đèn sắp tắt, như một thân cây đã dập
nát và tàn
héo. Bản thân chúng ta
không chịu sống đức tin, không chịu thực thi những điều Chúa truyền dạy, thế mà chúng ta
vẫn tự mãn với chính
mình. Chúng ta chớ cho
rằng mình đạo gốc, đạo dòng và không chịu
mở rộng tâm hồn để
đón nhận ơn Chúa, để
rồi cũng như dân Do Thái, chúng ta
đánh mất Chúa, chúng ta
xua đuổi Chúa và chúng
ta nhẫn tâm giết chết Chúa.
Chúng ta đóng kín
trong những nghi thức và lấy làm
tự mãn với những nghi thức ấy. Chúng ta chết lúc
nào cũng không hay biết, bởi vì sống
là không ngừng luân lưu, không ngừng trao đổi với Thiên Chúa và
với anh em.
Tin không phải chỉ là chấp
nhận một số những nghi thức, những lề luật, những giáo điều, nhưng là chấp
nhận Đức Kitô Đấng đã chết vì yêu thương
chúng ta. Từ việc chấp nhận và sống gắn
bó với Đức Kitô, chúng ta sẽ
đi đến việc cảm thông và giúp
đỡ những anh em chúng
ta, bởi vì, Đức Kitô đang hiện diện nơi họ, nhất là những
kẻ đau khổ và nghèo
túng, nhưng liệu chúng ta có nhận
ra Ngài và
nhất là có đón nhận
Ngài hay không?
14. Loại
trừ Chúa Giêsu chăng?
Đây là một
trang dễ sợ. Trang này bắt đầu bằng
một phản ứng đúng ra là đầy cảm tình:
“họ thán phục các lời về ân sủng xuất
bởi miệng Ngài”. Nhưng kết thúc bằng sự
bạo động: “mọi người trong hội
đường đầy lòng tức tối; đứng
dậy họ đuổi Ngài ra ngoài thành”.
Loại trừ
Chúa Giêsu! Loại bỏ Đấng là những cánh tay
của Thiên Chúa rộng mở để tiếp đón
tất cả mọi người. Thật là dễ sợ!
Điều này không thể xảy đến với chúng
ta.
Chúng ta hãy hy
vọng điều đó, nhưng Tin Mừng cần
phải luôn báo động cho chúng ta. Tại sao những
người Nagiarét đi từ khâm phục đến
căm ghét?
Chúa Giêsu đã
phải cảm thấy những thái độ ngập
ngừng mạnh hơn trong bài Tin Mừng này và Ngài không
ngần ngại rút ra những hệ quả từ đó:
những ơn cứu độ mà ta vừa mang lại cho
các ngươi, những người khác sẽ nhận
lãnh, như xưa kia bà goá người Phênixi và người
cùi Syri là những người được nhậm
lời chứ không phải người Do thái.
Việc mở
rộng cho dân ngoại xúc phạm đến người
Do thái. Họ không còn có thể tin vào người này
nữa. Trong suốt các thế kỷ, người ta
sẽ loại trừ Chúa Giêsu vì những lý do khác nữa
nhưng nền tảng của tất cả những
sự loại trừ này sẽ có chính sự từ
chối cơ bản được gợi ra đây do
sự bối rối của thính giả: “Không phải ông
ấy là con bác Giuse sao?”; đây chỉ là con trai của Giuse
mà thôi. Những người nghĩ rằng Chúa Giêsu chỉ
là một con người mà thôi, mặc dầu họ khâm
phục Ngài nhiều, họ vẫn không thể gán cho Ngài
trong tư tưởng và trong cuộc sống của
họ vị trí to lớn mà Ngài đòi hỏi. Họ
chấp nhận con người, họ loại trừ Con
Thiên Chúa.
Lại một
lần nữa đây không phải là trường hợp
của chúng ta hay sao? Không, nhưng chúng ta phải coi
chừng một số loại trừ âm ỉ hơn
thế nữa. Trước tiên có một cách để sát
nhập Chúa Giêsu vào các ý nghĩ của chúng ta hoặc vào môi
trường của chúng ta, mà môi trường này
tương đương với việc từ chối
tinh thần của Ngài và do đó từ chối chính Ngài. Chúng
ta hãy xác minh chẳng hạn như những ngập ngừng
của chúng ta và có thể là những giận dữ của
chúng ta trước những cởi mở của Giáo
Hội, của Giám mục này, của linh mục nọ.
“Tốt hơn hết là chăm sóc các Kitô hữu tốt”.
Mỗi lần chúng ta hạn hẹp món quà cứu
độ là chúng ta loại trừ Chúa Giêsu.
Tôi cũng gặp
những tín hữu sẵn sàng chấp nhận Chúa Giêsu mà
không suy xét tỉ mỉ, bao lâu cuộc sống của
họ yên ả. Nhưng một biến cố nào đó
đã đặt họ trước một sự bó
buộc của Tin Mừng là điều đối với
họ dường như không thể chấp nhận
được đến độ họ thốt lên
sự từ chối: “Ngài không thể yêu cầu tôi làm
điều này!”. Họ loại bỏ Chúa Giêsu ‘ra ngoài
thành’, ra ngoài cuộc sống của họ. Không có gì ngao
ngán cho bằng thấy biết bao niềm tin và thậm chí
một cuộc đời trung thành lâu dài chuyển
đổi thành sự không biết, sự bỏ rơi,
sự căm ghét. Tôi nghĩ rằng phải rất
thận trọng trong việc chọn lựa trong Tin
Mừng điều hợp và điều không hợp
với chúng ta: chúng ta có nguy cơ chuẩn bị trong
một góc nào đó của con tim chúng ta sự loại
trừ Chúa Giêsu.
“Ngài đã ngang qua
giữa họ mà đi”. Chúa Giêsu đi qua với những
lời mời gọi và những dâng hiến của Ngài.
Nói chung, nói vâng với Ngài là điều rất dễ. Tin
Mừng không phải được viết ra cho những
người xuất chúng, mà là cho những người bé
mọn. Dầu sao nếu điều này trở nên khó
hơn, chúng ta đừng buông Đấng duy nhất “có
lời ban sự sống đời đời”. Ngài đi
con đường của Ngài, hướng về những
người khác có niềm tin và lòng can đảm hơn.