xuanha.net
Kể từ khi Mẹ thưa lời "xin vâng" trong biến cố "Truyền tin", Mẹ đã yêu thương loài người đặc biệt hơn nữa, vì họ là những người được Chúa Giêsu xuống thế để cứu chuộc.
Với chức Mẹ Chúa Trời vừa nhân lành vừa quyền phép, Mẹ đã âm thầm cứu giúp không biết bao nhiêu người. Ở đây chỉ ghi lại những ơn chung riêng có ghi trong sách Thần đô. Sau Bản chúc thư trên, người ta thấy Thiên Chúa đề cao Danh Thánh Đức Mẹ:
"Danh hiệu Maria phải được hiển vinh lạ thường.
Những ai thành thực sốt sắng kêu cầu danh hiệu ấy sẽ được ban nhiều ân sủng.
Những ai kính cẩn đọc lên sẽ được ủi an.
Mọi người đều tìm được trong danh hiệu ấy phương dược trị liệu bệnh tật mình; được ánh sáng soi đường; được kho tàng cứu giúp sự túng nghèo.
Danh hiệu Maria làm run sợ hỏa ngục và đạp nát đầu cựu xà Satan". (Thần đô trg 20)
Từ đây, bắt đầu ghi lại Ơn lạ Mẹ ban cho con cái:
1-Ơn lạ Mẹ ban khi đi thăm bà Isave:
"Trên đường hành trình, không những Mẹ và Thánh Giuse thực hành nhân đức hướng về Chúa mà còn thực hiện cả đức ái đối với tha nhân. Không phải ai cũng nồng hậu tiếp đón đôi bạn thánh đức: có người vui lòng tiếp rước ân cần, nhưng không thiếu người xua đuổi một cách thô lỗ.
"Dầu vậy, Mẹ Maria vẫn tỏ ra hòa nhã tốt bụng với hết mọi người. Khi có cơ hội, là Mẹ cứu giúp những người bần cùng, an ủi những người đau khổ, chữa lành những người bệnh tật, trong số những người ấy, có một thiếu nữ bệnh nặng cả thể xác cả tâm hồn, Mẹ đã chữa cô khỏi ngay cả đôi đàng. Cô đã sống những ngày còn lại cách thánh thiện., và luôn ghi sâu hình ảnh vị ân nhân của cô với một lòng cảm tạ mãi mãi. (trg 41)
2-Ơn lạ Mẹ ban khi từ nhà bà Isave về Nazaret:
"Mẹ Maria cũng ban nhiều ơn lạ như lúc đi. Mẹ thánh hóa tất cả những linh hồn sẵn sàng chịu ơn Chúa .
Có một phụ nữ, trước là người đạo hạnh, nhưng vì bất cẩn đã phạm một tội nhỏ. Từ đó bà ta cứ dần dà trụt mãi xuống hố sâu tội lỗi.
Quỉ cũng ám vào bà nữa, vì nó rất nghi ngờ đàn bà nào đạo hạnh, sợ rằng đó là người sẽ đạp nát đầu nó. Gặp bà, Mẹ đã giải thoát cho bà khỏi ách tội lỗi, nên người thánh thiện.
Một chủ quán nọ vốn tính hung ác, nhưng lại tiếp đón Mẹ và thánh Giuse rất ân cần, nên Mẹ đã cứu ông thoát khỏi ác tính, trở thành người công chính hiền hòa, lại được thêm nhiều của cải…(trg 44)
3-Ơn lạ Mẹ ban khi đi Ai cập tị nạn:
"Trong hai ngày tạm dừng chân tại Gaza, Mẹ cũng làm một vài việc lạ: chữa cho hai người bệnh đã nguy tử được lành mạnh, và chữa một phụ nữ bất toại. Nhất là Mẹ cầu xin Chúa ban nhiều ơn lành xuống linh hồn những người đến tiếp xúc với Mẹ. (trg 228)
"Ở gần Cairô có một cái giếng, Mẹ Đồng Trinh vẫn ra đó kín nước. Nên từ đó, dân chúng trong thành uống nước giếng đó đã được hưởng rất nhiều ơn phần xác. (trg 233)
"Mẹ đón tiếp mọi người trong thành đến thăm Mẹ cách niềm nở và chữa một vài tật bệnh. Tiếng đồn về quyền năng kỳ diệu đó đã lôi cuốn đến rất nhiều người, nên Mẹ phải xin Chúa Hài Nhi chỉ bảo cho biết phải làm gì. Theo lời Chúa dẫn, Mẹ tiếp đón họ và dạy cho họ biết về Thiên Chúa chân thật, về bổn phận phải chu toàn đối với Người, về ác tính của ma quỉ và tội lỗi. Mẹ cho họ biết phải gớm ghét tội lỗi và ma quỉ như thế nào. Mẹ cũng nói cả về Đấng Cứu Chuộc loài người xuống thế, nhưng Mẹ không nói rõ Đấng ấy là ai. Mẹ an ủi người bệnh tật, băng bó vết thương, giải thoát những kẻ bị quỉ ám và trị liệu mọi thứ bệnh. Vì thế, suốt trong 7 năm lưu ngụ tại Ai Cập, Mẹ đã làm rất nhiều sự lạ và qui hồi rất nhiều người. (trg 75)
"Ai Cập là một xứ quá nóng, nên luân lý rất đồi bại, thế nên thường gây ra những tật bệnh khủng khiếp. Ba năm sau khi Thánh Gia ở Ai Cập, một trận dịch đã tàn phá thành phố Hêliôpôli và nhiều nơi khác. Lúc đó, người ta đến xin Mẹ chữa quá đông, nên Mẹ phải xin Chúa Hài Nhi ban cho cả Thánh Giuse cũng được quyền làm phép lạ chữa các bệnh tật. Thánh Giuse đã chữa cho nam giới, còn Mẹ Maria chữa cho nữ giới. Ai đến với Thánh Gia cũng trở về lành mạnh cả xác cả hồn. (trg 76)
4- Ơn lạ Mẹ ban cho Các Tông đồ:
Tiếp theo sách Thần đô trên, "Mẹ đem tình hiền mẫu săn sóc cho các Tông đồ cách riêng, vì là những bậc thánh thiện cao cả và có sứ mạng quan trọng cao sang. Không phải Mẹ chỉ nâng đỡ các Người ở Giêrusalem thôi, mà khi các Người đi giảng Tin Mừng các nơi khác, Mẹ cũng theo giúp bằng lời cầu nguyện vạn năng, cũng như bằng ánh nhìn trong tâm hồn Mẹ. Hễ thấy các Người lâm khổ, là Mẹ sai thiên thần đến an ủi và tống khứ ma quỉ đang bách hại các Người ngay.
5- Ơn lạ Mẹ ban cho giáo dân:
"Mẹ Maria cũng săn sóc cả đến các tín hữu nữa. Mặc dầu lúc ấy ở Palestina, con số tín hữu đã đông, Mẹ cũng nhận biết được mọi người và săn sóc đến mọi người. Mẹ cứu trợ họ cả trong mọi nhu cầu hồn xác: chữa lành nhiều bệnh nhân, và nếu không cần làm phép lạ để họ được mạnh khỏe lại, thì Mẹ đến thăm viếng họ, an ủi họ, mang tặng họ những gì họ cần dùng. Nhất là Mẹ đã chăm chú đến những người nghèo khổ nhất, Mẹ dọn bữa cho họ ăn, dọn dẹp giường chiếu, giữ ngăn nắp sạch sẽ trong nhà họ, y như là một nữ tỳ của họ. Đối với những tín hữu ở xa, Mẹ cầu nguyện cho họ và kín đáo nhờ các thiên thần đến giúp. Cách riêng, Mẹ tỏ lòng thương yêu những người hấp hối nhất. Một số rất đông đã được nhờ Mẹ cứu trợ trong cuộc chiến đấu cuối cùng này. Mẹ luôn giúp cho họ vững lòng cậy trông được phúc trường sinh. Nếu họ ở luyện ngục, ngoài việc cầu nguyện, Mẹ còn làm nhiều việc đền tội cho họ. Khi đã đền bồi đủ cho họ rồi, Mẹ sai các thiên thần xuống đem họ về thiên đàng. Việc này, ngày nay Mẹ vẫn còn tiếp tục làm cho những ai đáng được Mẹ cứu trợ trong giờ sau hết" (trg 446).
Ơn lạ Mẹ ban cho thiếu nữ bị quỉ lừa
Tại Giêrusalem, có một thiếu nữ thuộc vào số năm nghìn tín hữu đầu tiên, gia đình nghèo khó. Cô ngã bệnh, rồi vì bệnh phần xác mà rùi rắng cả nhiệt tâm ban đầu; rốt cuộc là cô bị cám dỗ quá mạnh mà bỏ mất ơn phép rửa. Có một mụ kia đến thăm, nhưng đã làm cho tình trạng của cô nên trầm trọng hơn. Mụ đó nói với cô:
- "Nếu em muốn khỏi bệnh, em phải cắt đứt liên lạc với những kẻ rao giảng về người chết trên thập giá. Họ đánh lừa em đấy, họ sẽ đẩy em vào chỗ bị phạt như thầy họ".
Cô thiếu nữ tội nghiệp đó ưng chịu, nhưng còn nói thêm:
- "Thế, đối với bà hiền hậu mà tôi gặp trong các buổi hội họp, tôi phải xử thế nào? Bà ấy rất tốt, rất hiền hòa, tôi không sao không yêu mến Bà?" Mụ đàn bà ấy vội trả lời:
-"Ấy ấy, Bà ta là kẻ gớm nhất trong bọn họ. Phải ghét và tránh bà ta trước hết".
Nhiễm nọc độc ấy vào, cô thiếu nữ đó bệnh nạn chẳng khỏi, mà lại lâm vào nguy tử rất mau. Một trong 72 môn đệ vẫn đi thăm tín hữu, được báo tin về tình trạng của cô, ông đến thăm cô. Nhưng cô không hé răng trả lời một câu nào cho môn đệ ấy. Ông rất buồn bã, vội trở về báo tin cho thánh Gioan. Người đến thăm, nhưng bệnh nhân cũng chẳng hề hé môi nói nửa lời. Người không ngạc nhiên gì, vì Người thấy rất đông quỉ bay quanh cô. Thấy Người đến bọn chúng rút lui, nhưng vẫn tỏ ý sẽ trở lại. Thánh Gioan cũng buồn rầu, Người thấy chỉ còn có thể tìm được phương dược cấp cứu nơi Mẹ Maria.
Được tin đó, Mẹ đem tâm hồn nhìn bệnh nhân, nhận thấy tình trạng của cô ta rất kinh khủng. Đau đớn thật não nề, Mẹ sấp mình xuống nài xin Chúa ban ơn cho cô ta trở lại. Nhưng Chúa không trả lời, không phải vì lời cầu xin của Mẹ không đẹp lòng Chúa, trái lại, vì Chúa rất thích nghe tiếng nói của Mẹ, nên im lặng để Mẹ nói nhiều hơn. Cầu nguyện chưa lấy làm đủ, Mẹ còn sai thiên thần mau mắn thi hành sứ mạng ấy một cách hoàn hảo, nhưng vẫn không đưa lại kết quả tốt nào. Vị ấy trở về báo cáo với Mẹ: "Người bệnh này ngoan cố cưỡng lại những ơn soi sáng con giúp. Ma quỉ chống lại con, lấy cớ là bệnh nhân đã được tự do trao quyền cho hắn rồi".
Mẹ là Mẹ sự cậy trông nên không thất vọng, mặc dầu hết sức phiền não. Mẹ lại sấp mình xuống trước mặt Chúa, nài van: "Lạy Thiên Chúa xót thương, đây con là sâu đất, xin cứ đánh phạt con đi, nhưng đừng để cho linh hồn bị rắn già lừa dối mà trở nên chiến phẩm của nó". Chúa không trả lời Mẹ. Mẹ thưa lại là Mẹ xin phép Chúa đến tận nơi giúp bệnh nhân, Chúa cũng vẫn im lặng để thử nghiệm đức ái của Mẹ.
Nhưng đầy tin tưởng, Mẹ đi với thánh Gioan ra khỏi nhà để đến tận nhà bệnh nhân ở cách đó khá xa. Các thiên thần liền ngăn cản mà nói: "Thưa Đức Nữ Vương, Thiên Chúa muốn chúng con đưa Đức Nữ Vương qua các phố Giêrusalem". Họ đặt Mẹ trên một đám mây sáng láng mà đưa vào phòng bệnh nhân. Cô ta, vì nghèo, nên chẳng ai dòm ngó, chỉ thấy có lũ quỉ sốt ruột chờ bắt linh hồn cô ta. Vừa trông thấy Mẹ, bọn chúng vừa chạy trốn vừa rú lên khủng khiếp. Mẹ truyền cho chúng phải vào hỏa ngục mà ở đấy cho tới khi được phép ra. Rồi Mẹ đến bên kẻ liệt, gọi tên cô, cầm tay cô mà yên ủi nhiều lời làm cô đổi hẳn tâm trạng. Cô được tỉnh lại, trả lời Mẹ rằng:
-"Ôi Bà hiền hậu, có một phụ nữ nọ đến thăm con, xác quyết với con là các môn đệ Thầy Giêsu lừa dối con. Mụ đó hối thúc con ly khai với họ và nhất là với Bà, nếu không sẽ bị tai nạn lớn".
Mẹ nói với cô:
-"Con ơi, mụ đó là quỉ, kẻ thù của con, đội lốt người đến xúi dại con đấy. Hôm nay Mẹ đến đem cho con sự sống đời đời mà Chúa Giêsu đã sắm cho con. Nhưng con phải trở lại với Người, nhìn nhận Người là Thiên Chúa thật, và là Đấng Cứu Chuộc thế gian. Con hãy thờ lạy Người và xin Người tha thứ đi!"
Lời khích lệ đầy ân sủng linh hoạt ấy xúc động cô ta đến tận tầng sâu linh hồn. Cô hối hận khóc lóc và hứa làm mọi điều Mẹ dậy. Dưới ơn Mẹ soi sáng, cô ta tuyên xưng đức tin, làm việc sám hối và dọn mình chịu các Bí tích sau hết do một Tông đồ đến làm cho cô.
Cô luôn tỏ lòng ăn năn và yêu mến kêu danh thánh Giêsu và Maria. Rồi cô được phúc chết lành trong vòng tay Mẹ. Mẹ ở lại hai giờ bên cô, ban nhiều ân sủng giúp cô ra khỏi thế gian sau khi đã làm hoà với Thiên Chúa. Sau đó, Mẹ ra lệnh cho mười hai thiên thần đưa cô vào thiên đàng; những thiên thần này là những vị đã mang trước ngực những biểu hiệu về ơn Cứu Chuộc, tay cầm cành vạn tuế và triều thiên, có sứ mạng đặc biệt là cứu trợ những người tôn sùng Mẹ Maria.
Khi linh hồn đã được cứu rỗi, các thiên thần đem Mẹ về trên cùng một đám mây trước. Vừa tới nhà Mẹ liền vào phòng nguyện, sấp mình tạ ơn Chúa.
Chúa muốn linh hồn ấy trở lại cách lạ như vậy, để các thiên thần, các thánh, các Tông đồ, và cả ma quỉ nữa, nhìn nhận rằng Mẹ Maria có một quyền năng khôn sánh. (trg 448-449).
Nhưng Đức Mẹ buồn khổ biết chừng nào khi người ta không nhờ Người cứu giúp:
Truyện: vợ chồng cùng nói dối, bị phạt.
Sau phép lạ vừa kể trên, ma quỉ lại được phép trở lên thế gian, vì những người được tiền định cần phải chịu cám dỗ thử thách để được vinh quang. Ma quỉ chú ý đến hai tân tòng nọ muốn được lòng mấy tư tế đạo Dothái để cầu lợi. Với dụng ý làm cho hai người đó phải hư mất, ma quỉ gợi cho các tư tế quở trách và đe doạ họ để làm cho họ sa ngã về đức tin và không đến hội họp với tín hữu nữa.
Các Tông đồ rất buồn khổ vì hai người bội giáo ấy và vì tai hại sự bội giáo ấy có thể gây ra trong lúc Giáo Hội mới sơ khai (CvTđ 5,1-11 Hanania và Saphira). Các Người cố gắng qui hồi họ, nhưng uổng công. Các Người e ngại không muốn báo tin buồn cho Mẹ Maria, sợ làm phiền Mẹ. Nhưng thánh Gioan nhắc cho các Người hay rằng Mẹ đã biết tất cả những gì xảy ra trong Giáo Hội. Các Người liền đến thưa với Mẹ chuyện đó. Mẹ không giấu nổi được đau đớn để tỏ cho các Người phải quí trọng giá trị các linh hồn, và phải sốt sáng không biết mệt mà hoạt động cho hết các linh hồn được rỗi. Rồi vào phòng nguyện, Mẹ theo lệ quen sấp mình cầu xin đến rơi lệ máu cho hai người bội giáo ấy. Thiên Chúa an ủi Mẹ: "Hai kẻ bội giáo đó, nếu còn giao tiếp với tín hữu sẽ gây tai hại nhiều hơn là có lợi. Chúng đáng gạt ra ngoài nhiệm thể Chúa, để ác tính của chúng khỏi lây sang các chi thể khác, có thế mới hợp lẽ".
Mặc dầu lời Chúa ấy cho Mẹ niềm an ủi là thờ lạy sự khôn ngoan và đức công bằng của Chúa, nhưng cũng không xóa nổi cơn đau xé lòng mà hai linh hồn bị trầm luân gây ra cho Mẹ. Mẹ luôn thầm nói: "Có lẽ nào họ vì theo ý riêng mà mất Chúa đời đời, và họ lại thích xem thấy lũ quỉ ghê gớm trong lửa đời đời được?"
Mẹ vẫn khôn ngoan giữ kín bí mật khủng khiếp này, nhưng trong khi Mẹ còn dằn vặt áy náy trong phòng nguyện, thánh Gioan vào thăm Mẹ. Thánh nhân thưa với Mẹ: "Thưa Mẹ, đôi mắt và gương mặt Mẹ sao lại đầy những máu thế kia? Xin Mẹ cho con biết vì sao Mẹ lại đau khổ quá chừng này. Con xin đem liều cả mạng sống để an ủi Mẹ". Mẹ rầu rĩ thưa lại: "Mẹ khóc vì việc đó, con ạ". Thánh Gioan lại ngờ là Mẹ khóc vì cuộc tử nạn của Chúa Giêsu, nên thử đem ra một lời an ủi: "Thưa Mẹ, vinh quang của Con Mẹ ngày nay trên trời và bao công nghiệp vĩ đại Chúa chết đi để lại, lại không đáng cho Mẹ vui mừng sao?" Mẹ đáp: "Nhưng nếu các tội nhân cứ muốn đóng đanh Con Mẹ lần nữa, Mẹ lại không được khóc ư? Người yêu thương các linh hồn lắm, đến nỗi, để cho từng linh hồn được cứu rỗi, Người vẫn sẵn sàng chịu lại tất cả những đau khổ Người đã chịu cho hết mọi linh hồn. Nhưng người ta trả ơn Người quá ít, và biết bao nhiêu người vì lỗi họ mà tự lên án phạt cho mình! Trước cảnh tượng đó, Mẹ không thể nào giảm được đau đớn, và xuýt nữa Mẹ đã gục chết, nếu Chúa là Đấng ban sự sống cho Mẹ đã không giữ gìn sự sống ấy cho Mẹ. Giả như Chúa đã nói rõ ràng trước cho một linh hồn nào đó phải hư mất, biết được thế cũng còn giảm được đau đớn của Mẹ. Đàng này, ý Chúa lại muốn cho hết mọi người được cứu rỗi, mà người ta cứ tự ý hư đi. Họ bị phạt, Chúa thật đau lòng, mặc dầu phép công bằng của Người cưỡng bách Người phải phạt họ. Con Chí Thánh của Mẹ từng mướt mồ hôi máu khi nhìn thấy tất cả mọi linh hồn không lợi dụng ơn Người cứu chuộc. Lý trí các con để chỗ nào, nếu các con mất Thiên Chúa đời đời?" .
Thánh Gioan xúc động vì những lời đó, cũng phải khóc với Mẹ một lúc lâu.
(trg 450-451)
-----------------
Ngoài ra, trong sách Tin mừng theo thánh Gioan, ta cũng đọc được tấm lòng nhân từ săn sóc của Mẹ khi xin ơn cho đôi tân hôn đang thiếu rượu:
Tiệc cưới Cana: (Ga 2, 1- 11)
Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Cana miền Galilê. Trong tiệc cưới có Mẹ Chúa Giêsu. Chúa Giêsu và các môn đệ cũng được mời tham dự.
Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Chúa Giêsu nói với Người, "Họ hết rượu rồi."
Chúa Giêsu đáp, "Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và con? Giờ của con chưa đến."
Mẹ Người nói với gia nhân, "Người bảo gì, các anh cứ làm theo."
Ở đó có đặt sáu chum đá dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Dothái, mỗi chum chứa được khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước.
Chúa Giêsu bảo họ, "Các anh đổ đầy nước vào chum đi!" Và họ đổ đầy tới miệng.
Rồi Người nói với họ, "Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc." Họ liền đem cho ông.
Khi người quản tiệc nếm thử nước đã hóa thành rượu (mà không biết rượu từ đâu ra, còn gia nhân đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại và nói, "Ai ai cũng thết rượu ngon trước, và khi khách đã ngà ngà mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh lại giữ rượu ngon cho đến mãi bây giờ."
Chúa Giêsu đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Cana miền Galilê và bày tỏ vinh quang của Người. Các môn đệ đã tin vào Người.
|