Nhân Lễ Đức
Mẹ Vô Nhiễm
: Nhớ Lại
và Lắng Nghe
§ +GM JB Bùi Tuần
Mừng lễ Đức Mẹ Vô
nhiễm là một niềm vui của các con cái Đức Mẹ. Có
nhiều cách mừng.
Riêng tôi, khi cuộc đời đã sang thu,
sắp bước vào mùa đông, tôi mừng lễ Đức Mẹ vô
nhiễm một cách cũng rất riêng tư.
Tôi
mừng lễ bằng
cách vừa nhớ lại. Đức
Mẹ
trong Phúc Âm, vừa nhìn lại Đức Mẹ
trong đời tôi. Để
rồi
lắng
nghe Mẹ
nhắn
nhủ
hôm nay.
Nhớ lại.
Tôi
thấy Đức Mẹ thuở xưa trong Phúc Âm cũng là
Đức mẹ trong chuyến đi dài đời tôi.
Đức Mẹ dạy tôi
bằng Phúc Âm. Đức
Mẹ
cũng dạy tôi bằng những dắt
dìu trong dòng lịch sử.
Nếu cần tóm tắt, thì xin vắn gọn thế này:
Đức Mẹ, tuy được ơn vô
nhiễm, nhưng cũng chịu nhiều đau đớn, để góp phần vào công cuộc cứu độ của
Chúa Giêsu.
Đúng như lời tiên tri Simeon đã báo trước: “Một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Bà” (Lc 2,25).
Những con cái Mẹ, nhất là tội mình đầy ô nhiễm,
càng không được phép miễn khỏi thánh giá. Ít là phần
nào.
Chúa Giêsu là
con Mẹ, xưa “đã hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thánh giá” (Pl 2,8).
Đức Mẹ nên giống Chúa cứu thế không phải ở sự chịu đóng đinh, nhưng ở sự Mẹ chịu những lưỡi gươm
đâm vào lòng.
Những lưỡi
gươm vô hình, với
những
nhát đâm vô hình, cùng những vết thương
vô hình. Vô hình, nhưng
thực
sự
đau đớn.
Chẳng nói hết được những đau đớn đó của Mẹ.
Còn
những con cái Mẹ, thì kẻ cách này, người
cách nọ, họ cũng được thanh luyện bằng trải qua những
đớn đau lớn nhỏ. Đớn đau của
họ
tự
nó chẳng
có gì là giá trị. Nhưng nhờ Mẹ nhuộm nó vào tình yêu của
Mẹ,
nên nó trở
thành bông hoa.
Những bông hoa như thế nơi tôi
chẳng nhiều. Nếu
muốn
tìm nó, thì phải tìm ở những dòng nước mắt.
Trước hết là hoa sám hối trong những nước mắt ở cuộc chiến nội tâm.
Cuộc chiến nội tâm của tôi cũng đã có một người xưa trải qua và diễn tả rất rõ. Đó là
thánh Phaolô. Ngài phơi bày như những tiếng nức nở nghẹn ngào:
“Vẫn biết rằng Lề luật là bởi Thần Khí, nhưng tôi thì lại mang tính xác thịt, bị bán làm tôi cho tội lỗi. Thật vậy, tôi làm gì tôi cũng chẳng hiểu, vì điều tôi muốn thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét thì tôi lại cứ làm..
Bởi đó tôi khám phá ra luật này: Khi tôi muốn làm sự thiện thì lại thấy sự ác xuất hiện ngay. Theo con người nội tâm, tôi vui thích vì luật của Thiên Chúa. Nhưng trong các chi thể của tôi, tôi lại thấy một luật khác: Luật này chiến đấu chống lại luật của lý trí. Nó
giam cầm
tôi trong luật của tội là luật vẫn
nằm
sẵn
trong các chi thể tôi.
Tôi thật là một người khốn nạn! Ai sẽ giải
thoát tôi khỏi thân xác phải chết này? Tạ ơn Thiên Chúa, nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con” (Rm 7,14-25).
Cuộc chiến nội tâm giữa thiện và
ác nơi thánh Phaolô chỉ được tả là rất cam go. Còn chiến thắng
hay chiến bại thì không thấy ngài nói. Phần tôi, có lúc thắng
và cũng có lúc bại. Vì thế mà tôi sám hối.
Sám hối là bông hoa đầu tiên tôi dâng lên Mẹ
vô nhiễm.
Mẹ đã thương
giúp tôi trở về, như
mẹ
đã giúp kẻ trộm lành xưa treo trên thập giá.
Bên cạnh bông hoa sám hối trồng trong dòng nước mắt ăn năn, tôi có
thể lượm được một bông hoa khác. Tôi tạm gọi nó là hoa cảm
thương trôi trong
dòng nước
mắt
bất
lực
không thể
phục
vụ.
Biết bao lần, tôi cảm thấy đau đớn vì bất lực
trong việc loan báo Tin Mừng. Tôi nghĩ Đức Mẹ xưa đã khóc khi phải chấp nhận âm thầm bồng con trốn sang Ai Cập và ở lại đó ẩn mình trong cảnh nghèo khó (Mt 2,13-18).
Đức Mẹ chắc
cũng đã khóc, khi phải chứng kiến cảnh con mình bị hành hạ và bị giết (Ga 19,25-27). Mẹ cũng không cứu được con
mình. Nhưng
Chúa lại
muốn
như vậy.
Sự vâng lời như
thế
còn đau hơn là chết.
Chương trình cứu
độ của Chúa rất khác ý nghĩ của con người. Chúng ta tưởng sẽ
cứu
được
các linh hồn và làm vinh danh Chúa, nhờ những
phô trương quyền
bính, cao rao chức tước,
thổi
phồng
uy tín, tổ
chức
lễ
lạt
linh đình. Nhưng
tất
cả
sẽ
không có giá trị bằng sự vâng phục ý Chúa.
Ý Chúa là muốn ta chấp nhận hạ mình
xuống, đi theo
con đường Chúa cứu thế đã đi, và Đức Mẹ vô nhiễm cũng đã vâng ý Chúa bước
theo từng bước.
Ngoài
ra, biết bao lần, tôi cảm thương
đau đớn vì bất lực trong việc cứu
giúp những người cần được
giúp đỡ, hoặc về vật chất hoặc về tinh
thần. Tôi muốn
giúp. Nhưng
ý muốn
của
tôi đụng vào những giới hạn
khắp
nơi của
tôi. Những giới hạn
đó càng ngày càng lớn, khi tuổi tác bệnh tật
càng tăng lên. Phục vụ trong những tình trạng này sẽ chỉ còn là tập trung vào cầu nguyện và
dâng đau khổ với tình yêu siêu nhiên lên Chúa
giàu lòng thương xót, qua trái tim Mẹ vô
nhiễm, để góp phần nào vào việc loan báo Tin Mừng.
Chính trong những tình trạng này, mà tôi được thu hút nhiều hơn đến việc lắng nghe Đức Mẹ nhắn nhủ con cái Mẹ đang sống trong thời điểm hiện nay.
Lắng nghe.
Thời điểm hôm nay là một thời điểm rất
đáng ngại. Ngại
vì ma quỉ
và thế
tục
xấu
đang cố tình tạo ra một môi trường ô nhiễm.
Tôi không muốn nói về môi trường ô nhiễm
sinh thái, mà về môi trường
phong hoá và luân lý.
Ô
nhiễm khắp nơi. Ai cũng phải sống chung với ô nhiễm. Nhưng khả năng và mức độ chịu ảnh hưởng ô
nhiễm sẽ tuỳ theo ba cái mốc này:
Nơi chốn, lứa tuổi và giới
phái.
Nơi chốn là một nước, một vùng, hoặc một
văn hoá, một tôn giáo hay không tôn giáo, hoặc một giai cấp, một mức sống, một tổ chức. Có nơi ô nhiễm
hơn nơi khác.
Lứa tuổi là lớp già, lớp
thanh niên, lớp thiếu nhi, lớp trẻ thơ. Có lớp
tuổi
dễ
bị
ô nhiễm
hơn lớp
tuổi
khác.
Giới phái là nam, là nữ. Có giới
phái dễ bị ô
nhiễm hơn giới phái khác.
Hiện nay, làn sóng ô nhiễm mạnh nhất về
phong hoá là hưởng thụ
độc hại. Người ta tìm mọi
cách để tìm hưởng thụ đó. Hưởng thụ nhờ danh
vọng, chức tước, địa vị, quyền lợi, tiền bạc, ăn uống,
tiện nghi, giải
trí, sắc dục,
vv…. Nếu không cảnh
giác, thì cả những gì
vốn được tôn
trọng là thánh thiêng, cũng có thể bị lợi dụng
cho mục đích hưởng thụ xấu xa.
Trước một
nguy cơ lớn mạnh và
tinh vi có khả năng tiêu diệt những
giá trị thiêng liêng, đẩy các linh hồn vào
tay thần dữ,
để chúng tha hồ lôi
xuống hoả ngục, Đức Mẹ vô nhiễm
đã hiện ra ở Lộ Đức, ở Fatima, ở Mễ Du và nhiều nơi
khác, để tha thiết kêu
gọi nhân loại sám
hối, khiêm tốn
đi vào đàng thiện. Kẻo sẽ quá
muộn.
Vậy ta hãy lắng
nghe Mẹ, mà vâng phục ý
Chúa. Chính bản thân ta hãy trở thành đền thờ Chúa Thánh Thần,
trong đó ta được hưởng thụ những gì
là chân thiện mỹ,
bình an, hạnh phúc đích thực và bền vững.
Tôi
có cảm tưởng là nhiều người hiện nay đang sống như không có lương tâm, hoặc với một cái tâm đã lạnh cứng. Không còn khả
năng rung cảm với những nỗi đau của Chúa, của
Đức Mẹ, của Hội Thánh, của những kẻ khốn
cùng đang dở sống dở chết
xung quanh mình.
Nhưng tôi vẫn tin
vững vàng lời Chúa phán trong Phúc Âm: “Đối với Thiên Chúa, không có gì là không
thể làm được” (Lc 1,37). Nhất
là với
lời
cầu
bầu
của
Đức
Mẹ
vô nhiễm.
Nên sự phục hưng lại Hội
Thánh giữa một thế giới
đầy ô nhiễm sẽ thực hiện được.
Nhưng đừng
quên sự phục hưng như thế phải bắt
đầu từ mỗi người
chúng ta, con cái của Mẹ vô nhiễm.
Trong mỗi người, việc phục hưng sẽ bắt
đầu và nhấn mạnh ở cái
tâm. Cái tâm làm sao giữ không bị nhiễm,
sẽ
dẫn
đưa tất
cả
con người
về
đàng thiện. Không bị
nhiễm
là nhờ
thánh giá. Hoặc bị nhiễm mà được rửa sạch cũng là nhờ
thánh giá.
Chúng ta ít là hãy ước muốn việc đó, và dâng ước muốn chân thành đó lên trái tim
Mẹ vô nhiễm. Người là Mẹ
Chúa Cứu
thế
và cũng là mẹ chúng ta. Người là hy vọng của những ai sống bé
mọn và tín thác nơi trái tim vô nhiễm đầy tình mẫu tử dịu
dàng xót thương của Người. Người là nơi trú ẩn
của
những
kẻ
lỗi
lầm
biết
sám hối.
Người
là Đấng
cầu
bầu
đắc
lực
nhất
trước
toà Chúa cho tất cả những ai tin tưởng nơi
Người.
+GM
JB Bùi Tuần