Tiếng kêu
Một khuôn mặt quen thuộc của Mùa
vọng đó là khuôn mặt của thánh Gioan tiền hô.
Thánh Luca trong bài Tin mừng hôm nay đã viết: “Có tiếng
người kêu trong hoang địa, hãy sửa
đường Chúa cho ngay thẳng”.
Tiếng người kêu trong hoang địa
ấy là của thánh Gioan tiền hô. Và con đường
mà Người nhắc tới không phải là một con đường
trong không gian, nhưng là con đường nội tâm của
mỗi người. Sửa con đường nội tâm
là thay đổi cõi lòng, thay đổi cuộc sống
để xứng đáng đón tiếp Con Thiên Chúa làm
người. Sửa đường cho Chúa đến là
điều cần thiết và hợp lý. Bởi khi đón
tiếp một vị khách quí, người ta thường
sửa sang đường sá, quét dọn những nơi
vị khách sẽ đi qua, trang trí đẹp đẽ
tại những nơi vị khách sẽ đến. Làm như
thế là biểu lộ lòng kính trọng đối với
vị khách.
Thiên Chúa là một vị khách cao cả không ai
sánh bằng. Người đã hạ cố đến
thăm và ở lại sống với những thần dân
thấp hèn của Người. Vậy mà Người
chẳng được đón tiếp như Người
đáng được. Thánh Gioan thánh sử đã viết:
“Người đã đến nhà Người, nhưng
người nhà đã không chịu đón tiếp
Người”. Vì thế mà lời kêu gọi của thánh
Gioan tiền hô trở thành một tiếng kêu trong sa
mạc. Tiếng kêu trong sa mạc là tiếng kêu không có
người nghe, là tiếng kêu vang vọng vào không trung
rồi bay đi, bởi sa mạc là nơi hoang vắng, nơi
không có người để tiếp nhận tiếng kêu.
Không phải chỉ dân Do thái ngày xưa không
chịu đón tiếp Con Thiên Chúa làm người. Con
người thời đại hôm nay cũng thế. Trong
thời đại hôm nay, Lời Chúa đã được
Hội thánh loan báo không phải ở trong sa mạc nhưng
ở nơi đô hội, ở chốn đông
người, vậy mà lời loan báo ấy cũng không khác
gì tiếng kêu trong sa mạc. Có nhiều thứ sa mạc
ở nơi chính cõi lòng con người hôm nay:
·
Sa mạc của sự lãnh đạm,
thờ ơ. Rất nhiều người đã sống như
thể không có Chúa và không cần Chúa. Đối với
những người này thì sống như vậy sẽ
thoải mái hơn nhiều, bởi họ có thể tự
do làm mọi sự theo ý mình, theo sự thúc đẩy của
bản năng mà không có gì khuấy động lương
tâm làm họ phải day dứt cả. Tin Chúa chỉ
bận lòng thêm thôi.
·
Sa mạc của sự vô cảm về
mặt tâm linh và luân lý. Đối với nhiều
người, Thiên Chúa của họ là cái bụng, là
tiền bạc, là danh vọng, là lạc thú xác thịt.
Bận tâm duy nhất của họ là làm sao kiếm cho
thật nhiều tiền bằng bất cứ cách nào. Và
khi đã có tiền trong tay thì họ tìm cách để
hưởng thụ. Hưởng thụ trong vấn
đề ăn uống. Hưởng thụ trong vấn
đề nhục dục… Ngoài ra không còn gì nữa cả.
Không còn niềm tin, không còn luân thường đạo lý,
không còn lương thiện, không còn đạo đức,
không còn nhân phẩm, không còn nhân ái, không còn vị tha, không còn
công bình, không còn trung tín…
Chính vì vậy mà Lời Chúa vẫn mãi mãi
chỉ là những tiếng kêu trong sa mạc. Chính vì thế
mà giữa Thiên Chúa và con người không có đường
để đi đến với nhau. Mà nếu có thì cũng
chỉ là những con đường đầy thung
lũng, đầy vực thẳm, đầy núi cao không
thể vượt qua được.
Điều cần suy nghĩ và tự
vấn lương tâm là: ta có mặt trong số những
người sống như trên không?
Thiên Chúa đang ân cần kêu gọi ta trong
từng khoảnh khắc của cuộc sống. Chúng ta có
nghe thấy tiếng Người hay không?