VietCatholic News (04 Apr 2009)
Khi còn bé, mỗi lần viếng Đàng Thánh Giá, tôi thường mơ ước được gặp Chúa trên đường Thập Giá để lấy khăn lau mặt Chúa như bà Veronica. Tôi nghĩ rằng làm như thế thì chắc chắn được lên Thiên Đàng. Tôi cảm thấy có một chút nào ghen tức với bà Veronica vì bà ấy may mắn hơn tôi. Bà ấy được gặp Chúa, còn tôi thì không được cái may mắn ấy. Bây giờ muốn được lên Thiên Đàng thì khó quá. Nào là phải giữ đủ mọi thứ điều răn, nào phải đi thờ, đi lễ, đi xưng tội,…, mà chưa chắc đã được rỗi linh hồn!
Nhưng tôi đâu có ngờ là tôi đã gặp Chúa rất nhiều lần trong đời mà tôi đã quay mặt đi vì Chúa bẩn thỉu quá, hôi thối quá, hèn hạ quá và ngu quá, không đáng cho tôi nhìn, chứ đừng nói là cúi xuống mà lấy khăn lau mặt Người.
Chúa ở trong những người cùi mà tôi gặp trên bãi biển Qui Hoà mấy chục năm về trước. Mỗi lần thấy họ lảng vảng đến gần là tôi lượm giọng bỏ đi vì sợ lây bệnh. Chúa ở trong những em bé rên siết trong các trại tỵ nạn ở Sàigòn năm nào, chỉ mong được miếng bánh thừa tôi vất đi, chỉ mong tôi đưa bàn tay ra chạm đến, nhưng tôi đã sợ bàn tay các em nhơ bẩn. Chúa ở trong em bé ngày nào thọc tay vào tô phở Hiền Vương nóng hổi của tôi chỉ vì quá đói, mà tôi nỡ la mắng và kêu chủ quán đuổi đi. Chúa ở nơi những người tàn tật ngồi ngay cổng nhà thờ hay ở các góc đường mà mỗi lần thấy họ tôi đều quay mặt đi. Chúa nằm trong các viện dưỡng lão hay nhà tù đang chờ tôi bỏ chút thì giờ ra thăm hỏi. Chúa ở trong cô bạn học ngày xưa bị mọi người hắt hủi vì “trời cho không được mấy”. Chúa ở trong những người trẻ đang mất niềm tin và cần tôi giúp đỡ. Chúa ở trong khuôn mặt nhăn nhó của vợ tôi vì quá lo âu cho gia đình, mà tôi đã từng gắt gỏng, than phiền thay vì ủi an, giúp đỡ. Chúa ở trong những đứa con co rúm vì sợ hãi khi hai vợ chồng tôi gây gỗ. Chúa ở trong những đứa trẻ lỡ lầm đang cần tôi dạy dỗ đỡ nâng hơn là la rầy mắng nhiếc… Bây giờ đi đâu tôi cũng thấy Chúa quanh quẩn bên tôi, nếu kể hết ra ở đây chắc cả ngày cũng không hết. Chúa đang cho tôi quá nhiều dịp để lau mặt Người. Nhưng đã mấy lần tôi thực sự kính cẩn quỳ xuống dưới chân Người mà đưa khăn của tôi cho Người lau mặt?
Bây giờ tôi mới thấy là muốn làm bà Veronica không phải là dễ. Tôi phải can đảm lắm. Tôi phải thắng lướt tính cầu an và ích kỷ của tôi. Tôi phải đè nén tính kiêu ngạo và phán đoán người khác của tôi. Tôi phải bỏ đi những thành kiến và kỳ thị của tôi. Tôi phải cầu xin Chúa cho tôi biết “hiền lành và khiêm nhường trong lòng” (Mt 11:29). Tôi phải ý thức rằng “mỗi lần tôi giúp đỡ một trong những anh em bé nhỏ nhất của tôi, là tôi đã giúp đỡ chính Chúa Giêsu“ (Xem Mt 25:40).
Lạy Chúa xin cho con biết mở mắt ra mà nhìn thấy Chúa trong mọi người. Xin cho con biết mở lòng ra mà ấp ủ mọi người, nhất là những người đang cần con ấp ủ. Xin cho con biết đưa tay ra mà đón tiếp môi người. Xin cho con biết dấn đôi chân con vào những nơi mà con không muốn đến. Xin cho lấy tấm khăn yêu thương mà lau những bộ mặt đau khổ thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần quanh con. Con biết con ích kỳ, kiêu ngạo, hèn nhát và yếu đuối. Xin cho con được can đảm như bà Veronica. Amen.
Phaolô Phạm Xuân Khôi
|