Bài 22: (tiếp theo) Đau khổ tinh
thần
Còn về mặt tinh
thần, thánh Phaolô chịu đựng những gì? Có
bốn đối tượng thánh nhân phải chịu
đựng: (a) những Kitô hữu sống không đúng
với Tin Mừng; (b) những Kitô hữu gốc Do thái luôn
gây áp lực bắt dân ngoại phải chịu cắt bì
và giữ luật Môisê; (c) những người Do Thái
nhiệt tình luôn tìm cách đàn áp sự lớn mạnh
của nhóm gọi là Kitô giáo; và (d) chính quyền Roma luôn tìm
cách theo dõi để trấn áp những hoạt
động chính trị của nhóm tôn giáo mới (Kitô giáo) phát
triển nhanh và mạnh này.
Trước hết là
lo lắng và đau khổ vi Kitô hữu chia rẽ. Trong thư
thứ nhất Corinto, Phaolô nhắc nhở: “Tôi khuyên tất cả anh em hãy nhất trí với nhau
trong lời ăn tiếng nói, và đừng để có
sự chia rẽ giữa anh em, nhưng hãy sống hoà
thuận, một lòng một ý với nhau. Thật vậy,
thưa anh em, người nhà của bà Khơ-lô-e cho tôi hay
tin có chuyện bè phái giữa anh em. Tôi muốn nói là trong anh
em có những luận điệu như: “Tôi thuộc
về ông Phao-lô, tôi thuộc về ông A-pô-lô, tôi thuộc
về ông Kê-pha, tôi thuộc về Đức Ki-tô.” Thế
ra Đức Ki-tô đã bị chia năm xẻ bảy
rồi ư? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh
vào khổ giá vì anh em chăng? Hay anh em đã chịu phép
rửa nhân danh Phao-lô sao?” (1 Cor 1:10-13).
Không chỉ chia
rẽ, Kitô hữu còn sống buông thả về xác thịt
với những trường hợp dâm ô, loạn luân, và
còn kiện tụng nhau ở toà án đời. Đây là một
gương xấu khi những người ngoại nhìn vào
cộng đoàn Kitô hữu (1 Cor 5-6). Một số khác
ăn thịt cúng hay ăn những thức ăn đã dâng
cúng ngẫu tượng gây hiểu lầm cho nhiều tân
tòng (1 Cor 8 và 9). Một số thiếu kính trọng khi
đến với Bàn Tiệc của Chúa (tức Thánh
Lễ), coi thường và thiếu chuẩn bị
phụng vụ, hay biến Thánh Lễ trở thành một
dịp ăn uống no say mà quên những người nghèo
đói khác (1 Cor 11). Một số tự hào với những
đặc sủng được thần khí Thiên Chúa ban
cho, như ơn nói tiên tri, ơn chữa lành, ơn nói
tiếng lạ, ơn giải thích tiếng lạ v.v…, để
vênh vang cá nhân hơn là dùng để làm lợi cho giáo
hội (1 Cor 12-13).
Tất cả
những điều này hợp với lời Phaolô tâm
sự trong thư thứ hai Corintô: “Không kể các điều khác, còn có nỗi ray
rứt hằng ngày của tôi là mối bận tâm lo cho
tất cả các Hội Thánh!29 Có ai yếu
đuối mà tôi lại không cảm thấy mình yếu
đuối? Có ai vấp ngã mà tôi lại không cảm
thấy lòng sôi lên?” (2 Cor 11:28-29).
Thứ hai là với
những Kitô hữu gốc Do thái đòi hỏi dân ngoại
giữ luật Môisê. Trong thư gởi Galata, Phaolô nhắc
đến một nhóm Kitô hữu đến từ Judea
(Cvtd 15:1), hay những người thuộc nhóm Giacôbê
đến từ Jerusalem (Cvtd 15:12) muốn áp dụng
luật Môisê cho mọi người. Nhóm lên tiếng
mạnh mẽ nhất có lẽ là những Kitô hữu
gốc Pharisiêu, vì họ cũng có mặt đế lên
tiếng trong dịp đại hội Jerusalem: “Có
những người thuộc phái Pha-ri-sêu đã trở
thành tín hữu, bấy giờ đứng ra nói rằng: “Phải
làm phép cắt bì cho người ngoại và truyền cho
họ giữ luật Mô-sê.” (Cvtd 15:5-6). Chính nhóm
người này cũng đã vu oan là Phaolô chối bỏ
luật Môisê, dẫn đến việc Phaolô bị bắt
ở Jerusalem (Cvtd 21:21).
Thứ ba là những tín
hữu Do Thái giáo. Họ vừa tìm cách bảo vệ không
để cho người Do Thái bỏ Do thái giáo theo Chúa
Giêsu, họ cũng áp bức những Kitô hữu gốc Do
Thái bằng cách đuổi những người này ra
khỏi Hội Đường, không cho phép thờ
phượng chung với họ nữa.
Ngay sau ngày lễ
Ngũ Tuần, khi hàng trăm người nghe lời Phêrô
giảng và tin vào Chúa Giêsu, khi Phêrô và Gioan chữa lành cho
một người què ở Cửa Đẹp, thì các nhà
lãnh đạo Do Thái giáo (gồm các Kinh Sư, Kỳ
Mục, Thượng Tế) đã họp bàn để bách
hại giáo hội (dĩ nhiên lúc đó Phaolô cũng là
một cộng tác viên của Do Thái giáo) (Cvtd 2-4). Kết
qủa là Stephanô bị ném đá chết (Cvtđ 7:55-60). Sách
Cvtd kể: “Hồi ấy,
Hội Thánh tại Giê-ru-sa-lem trải qua một cơn
bắt bớ dữ dội. Ngoài các Tông Đồ ra,
mọi người đều phải tản mác về các
vùng quê miền Giu-đê và Sa-ma-ri.” (Cvtd 8:1).
Thứ tư là nhóm
người Roma làm chủ về chính trị. Họ không dính
dáng vào những xét xử liên quan đến tôn giáo, nhưng
nếu có bất an về chính trị, họ trừng
trị ngay. Khi nghe Phaolô gây rối loạn ở Jerusalem với những tín hữu Do Thái giáo, viên
đội trưởng Roma đã bắt giam Ngài (Cvtd 22:24),
rồi giải Ngài về Ceasarea cho tổng trấn Felix
(Cvtd 23:23-35). Hết thời Felix, tổng trấn mới
lên thay là Festus cũng xét xử Phaolô. Vì Phaolô dùng quyền
công dân Roma để kháng cáo lên hoàng đế Ceasar, nên
Festus chuyển giao Phaolô về Roma.
Tóm lại, ngoài
những đau khổ về thể lý, Phaolô còn chịu
đựng những bách hại về tinh thần
đến từ nhiều nhóm, trong giáo hội cũng
như ngoài giáo hội.
Mt. Nguyễn khắc Hy, S.S.
|