Bài 14:
Thánh Phaolô bắt bớ Kitô hữu khi nào, và tại sao?
Sự kiện thánh Phaolô
gặp Chúa Giêsu trên đường Damascus có thể đã
xảy ra chừng ba năm sau khi Chúa Giêsu sống lại,
nhưng việc thánh Phaolô tham gia quấy nhiễu, gây khó
khăn cho Kitô hữu chắc chắn đã bắt
đầu trước đó.
Trong Công Vụ Tông
Đồ ghi lại là khi Stephanô bị ném đá chết,
Phaolô có mặt ở đó, và “các
nhân chứng để áo mình dưới chân một thanh
niên tên là Saolô” (Cvtđ 7:58). Không chỉ tham gia một
cách thụ động, Phaolô còn “tán
thành việc giết ông Têphanô” (Cvtd 8:1). Sau này, khi rao
giảng trước triều đình vua Acrippa, Phaolô đã
tự nhận: “Về phần
tôi, trước kia tôi nghĩ rằng phải dùng mọi
cách để chống lại danh Giêsu người Nadarét.
Đó là điều tôi đã làm tại Giê-ru-sa-lem.
Được các thượng tế uỷ quyền, chính
tôi đã bỏ tù nhiều người Được các
thượng tế uỷ quyền, chính tôi đã bỏ tù
nhiều người trong dân thánh; và khi họ bị xử
tử, tôi đã bỏ phiếu tán thành. Nhiều lần tôi
đã rảo khắp các hội đường, dùng
cực hình cưỡng bức họ phải nói lộng
ngôn. Tôi đã giận dữ quá mức đến nỗi
sang cả các thành nước ngoài mà bắt bớ họ”
(Cvtđ 26:10-11).
Câu hỏi “tại sao Phaolô
bắt bớ các kitô hữu?” có nhiều lí do để
cắt nghĩa. Về phương diện tôn giáo, Phaolô là
một tín đồ Do Thái giáo nhiệt thành, theo
gương cha ông, muốn bảo vệ đạo mình và
chống lại tất cả những tổ chức gây
nguy hại cho Do thái giáo (Gal
1:13-14; Phil 3:6). Về
phương diện chính trị (mà chính trị không thể
tách ra khỏi tôn giáo với nhiều người Do thái
thời đó), Phaolô tỏ ra yêu dân tộc Do Thái qua
việc bảo vệ Do Thái giáo chống lại ảnh
hưởng của một giáo phái mới (là Kitô giáo)
chấp nhận sự có mặt của người ngoại
(Roma, Hi Lạp…) sinh hoạt chung với người Do Thái.
Phaolô cũng như những người yêu nước khác
sợ rằng nếu nhiều người Roma theo giáo phái
mới này, dần dà ảnh hưởng của Kitô sẽ
mạnh hơn, vì về chính trị người Roma là
những kẻ nắm quyền đô hộ.
Phaolô, cũng như
nhiều thanh niên nhiệt thành Do Thái đương
thời, đề cao gương sống anh hùng của 3
vị: Pinkhát (cháu Aharon), tiên tri Elia, và tư tế Mattítgia.
Ba vị này ảnh hưởng đời sống Phaolô cũng
như nhiều thanh niên đương thời.
Pinkhát, vì nhiệt thành
với đạo của Giavê Thiên Chúa, giết chết Dimri
vì Dimri tuyên truyền tà thần khác ngoài Giavê và quảng bá đời
sống sa đoạ cho dân Do Thái (Dân số 25:7-13). Việc ông giết Dimri được
xem là đẹp lòng Chúa (Dân
số 25:10-13), và được dân Do Thái khen tặng (Tv 106:30-31).
Tiên tri Elia, vì lòng nhiệt
thành với Giavê, đã thách thức hơn 450 ngôn sứ của
thần Baal trong cuộc đấu sức trên núi Carmen để
xem Giavê hay Baal đích thực là thần. Sau khi thắng
cuộc thi, Elia đã ra lệnh giết chết các tiên tri
này (1 Các Vua 18:17-40; 19: 10).
Theo chân của Elia và Pinkhát,
Mattítgia “nhiệt tình với luật Chúa” nên đã giết
một người đồng hương Do Thái khi
người này dám nghe theo vua Antiochus IV để cúng
ngoại tà thần (1 Macabê
2:23-28).
Như những cha ông này,
Phaolô có lòng nhiệt thành với Chúa Giavê, với dân Israel,
và với Luật Môisê.
Về phương
diện thần học, lí do Phaolô cưỡng bức Kitô
giáo vì: (1) những người theo Đức Giêsu Kitô coi
nhẹ Luật Môisê; (2) họ có thái độ coi
thường Đền Thờ vì họ không còn thờ
phượng Thiên Chúa trong đền thờ; (3) họ (Kitô
hữu) dám nhận người ngoại vào trong cộng
đoàn chung với những người Do Thái. Vì thế
người Do Thái lúc này ngồi ăn cùng bàn với
những người không chịu phép cắt bì; (4) và
điều khó công nhận nhất là trong khi những nhà
lãnh đạo tôn giáo (thượng tế, luật sĩ, biệt
phái…) kết án Đức Giêsu là người phạm thánh,
và bị giết chết treo như một ác nhân (mà theo Do
thái giáo, Thiên Chúa lên án chết cho kẻ phạm tội - xem Đệ Nhị Luật 21:23),
thì những Kitô hữu tôn thờ và công bố Đức
Giêsu được Thiên Chúa cho chỗi dậy từ cõi
chết, là Đấng Mêsia của Israel. Đây là
điều phạm thánh không chấp nhận
được.
Tóm lại, có thể có lí
do này quan trọng hơn lí do kia, nhưng tính tổng
hợp của tất cả những lí do trên đã
khiến con người Phaolô nhiệt thành trở nên
người bắt bớ Kitô hữu.
Mt. Nguyễn Khắc Hy S.S.
|